Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Ăn bữa sáng xong Lê Hiểu Mạn không về phòng ngủ mà để quản gia chuyển ghế ra vườn hoa bên ngoài biệt thự.
Lê Hiểu Mạn ngồi trên ghế dựa tắm nắng, lòng lại vô cùng mất mác.
Trước kia không phải là người hay dính người cũng không phải là người luôn cần người ở bên cạnh.
Nhưng gần đây cô đột nhiên trở nên dính người, Long Tư Hạo không ở đây, cô nhớ anh muốn chết.
Lý Tuyết đứng bên cạnh nhìn thấy cô nhắm mắt cho rằng cô mệt nhọc liền nhỏ giọng nói: “Thiếu phu nhân, hiện tại đã bắt đầu mùa đông, bên ngoài trời lạnh, nếu là mệt nhọc, để tôi đỡ cô về phòng ngủ đi ngủ.”
Lê Hiểu Mạn vẫn nhắm mắt như cũ, đôi môi mấp máy: “Không cần, tôi muốn phơi nắng một hồi.”
Long Tư Hạo không ở đây, thật sự cô rất sợ ở lại một mình trong phòng ngủ rộng lớn kia.
Căn phòng ngủ lớn như thế cô sẽ cảm thấy cô đơn, càng thâm mất mác.
Lý Tuyết thấy cô mất mác nên thăm dò: “Thiếu phu nhân, có phải cô có tâm sự gì hay không? Cô đang mang thai, tâm tình không tốt sẽ ảnh hưởng tới đứa bé.”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn mở mắt ra thấy Lý Tuyết thân thiết nhìn cô.
Cô nheo mắt muốn nói gì đó, Lý Tuyết liền hỏi: “Có phải thiếu phu nhân nhớ người nhà không? Nếu cô nhớ ngườin hà vì sao không đón ba mẹ cô tới đây?”
‘ba mẹ’ trong miệng cô ta khiến Lê Hiểu Mạn nhăn mày, cô có ba lại không bằng không có, mà mẹ lại chết không rõ ràng.
Long
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sai-ga-kinh-hon-tong-giam-doc-xin-kiem-che/557082/chuong-519.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.