Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Dừng lại, lát sau ông tiếp tục nói: “Người thần bí kia ngược lại có chút đầu óc, giết mẹ Lê Hiểu Mạn rồi giá họa cho Long Tư Hạo, tôi không thể không nói chiêu này của hắn rất cao minh, sao tôi không nghĩ tới, quả nhiên thiên ngoại hữu thiên (vô tận),người giỏi có người giỏi hơn.”
Hoắc Vân Hy nghe ông nói, hai mắt đỏ ngầu kinh ngạc nhìn ông: “Ông căn bản không tin là Long Tư Hạo giết mẹ Mạn Mạn?”
Long Tư Hạo nheo mắt nói: “Người trong cuộc mơ hồ, người đứng xem sáng suốt, chúng ta ngược lại phải cảm ơn người thần bí kia, không có hắn giá họa, cậu muốn chia rẽ Mạn Mạn của cậu và Long Tư Hạo không dễ dàng như vậy.”
Hoắc Vân Hy câu môi cười lạnh một tiếng: “Nếu có người cho tôi cơ hội này, tôi đương nhiên sẽ nắm thật chặt.”
…
Hôm sau, lúc Lê Hiểu Mạn tỉnh lại đã ở biệt thự ven hồ Thủy Lộ.
Cô mở mắt ra, đập vào mắt là phòng ngủ sang trọng quen thuộc, giường tròn lớn.
Cô chống hai tay xuống giường, chuẩn bị ngồi dậy, Long Tư Hạo vừa đi ra ngoài tiếp điện thoại vừa vặn tiến vào phòng ngủ, thấy cô tỉnh lại, trong lòng anh vui mừng, lập tức rảo bước tiến lên.
“Hiểu Hiểu…” Đến mép giường, anh đưa tay đỡ cô dậy, đặt gối sau lưng cô, để cô dựa vào, sau đó anh mới ngồi xuống bên cạnh cô.
Anh nhìn cô chăm chú, ánh mắt nổi lên lo âu và đau lòng, bàn tay khẽ vuốt khuôn mặt tái nhợt của cô: “Hiểu Hiểu, còn khó chịu chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sai-ga-kinh-hon-tong-giam-doc-xin-kiem-che/557065/chuong-502.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.