Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Đôi mắt sưng đỏ của cô nhìn anh thật sâu: “Tư Hạo, em biết anh muốn nói cái gì, nhưng em hy vọng anh đáp ứng em, em chỉ tạm thời không trở về Thủy Lộ Hồ, chứ không nói là sẽ vĩnh viễn không trở về, tất cả chờ em xử lý xong hậu sự của mẹ em rồi nói tiếp, được không?”
Long Tư Hạo nhìn cô, qua một hồi lâu anh mới nặng nề lên kêu: “Được.”
Thấy anh đáp ứng, đôi mắt sưng đỏ của Lê Hiểu Mạn lại lập tức không kiềm được nước mắt, cô xúc động nhìn anh: “Tư Hạo, cám ơn anh.”
Long Tư Hạo đưa tay lên nhẹ nhàng lau nước mắt đang dâng trào trong khóe mắt cô, anh đau lòng nhìn cô: “Được rồi, em đừng khóc nữa, không tốt với thân thể của em đâu.”
Lê Hiểu Mạn nhìn anh rồi khẽ gật đầu, khi cô và anh cùng nhau trở lại trước phòng bệnh, thì vừa vặn gặp Lê Văn Bác ở ngoài phòng bệnh.
Lê Văn Bác liếc nhìn Lê Hiểu Mạn đang được Long Tư Hạo ôm vào trong ngực, anh ta hơi nhíu mày lại.
Lê Hiểu Mạn nhìn thấy Lê Văn Bác, cô lập tức nhìn về phía Long Tư Hạo, nhíu mày lại nói: “Tư Hạo, em còn phải xử lý hậu sự của mẹ em, nếu anh Văn Bác tới, anh không cần đưa em nữa.”
Long Tư Hạo nghe vậy, anh buông cô ra, nếu anh đã đáp ứng sẽ cho cô thời gian, thì anh cũng sẽ không nuốt lời.
Mặc kệ cô tin anh hay là không tin anh, anh đều nên cho cô thời gian để tỉnh táo lại.
Sau đó, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sai-ga-kinh-hon-tong-giam-doc-xin-kiem-che/557058/chuong-495.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.