Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Không tiếp thụ được chuyện Lê Tố Phương đã chết, lại không muốn tỉnh lại đối mặt, nên cô mê man ba ngày.
Ba ngày nay, Long Tư Hạo không làm bất cứ cái gì, cũng không quản cái gì, chỉ ở cạnh cô không rời, bàn tay to lướn nắm chặt bàn tay nhỏ bé, ánh mắt đau lòng lo lắng nhìn cô.
Chỉ mới ba ngày, gương mặt anh tuấn ấy đã tiều tụy đi không ít.
Trong phòng bệnh VIP cao cấp, người đầu tiên Lê Hiểu Mạn nhìn thấy sau khi tỉnh lại đương nhiên là Long Tư Hạo luôn nắm chặt tay cô.
Khi ánh mắt của cô rơi trên khuôn mặt tiều tụy gầy yếu đó, cô liền nhíu chặt mày, đáy mắt trong suốt hiện lên sự đau lòng.
“Hiểu Hiểu, cuối cùng em cũng tỉnh rồi, anh rất lo lắng cho em đấy, em biết không?” Long Tư Hạo nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, đưa lên môi hôn, ánh mắt thâm tình ôn nhu nhìn cô, đáy mắt đau lòng và lo lắng vì cô tỉnh lại mà trở nên vui sướng.
Lê Hiểu Mạn đưa mắt nhìn gương mặt tiều tụy của anh, nhíu mày: “Là em để anh lo lắng rồi.”
Long Tư Hạo ôm cô vào lòng, đưa mắt nhìn cô: “Hiểu Hiểu, người chết không thể sống lại, nén bi thương, em còn có anh.”
Dứt lời, anh cúi đầu hôn lên trán cô, vừa lúc Lạc Thụy đi đến.
Thấy thế, anh ta một tay he mắt, từ kẽ tay nhìn về phía Lê Hiểu Mạn, lập tức đi tới chỗ cô và Long Tư Hạo: “Lê tiểu thư, cuối cùng cô cũng tỉnh lại rồi, mấy ngày nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sai-ga-kinh-hon-tong-giam-doc-xin-kiem-che/557054/chuong-491.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.