Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lê Tố Phương dường như thật sự không nghĩ tới Long Tư Hạo sẽ làm thật, hoảng sợ nhìn anh, mày nhíu mặt: “Vậy làm đi... bóp chết tôi, tôi chết sẽ không còn ai... ngăn cản... cậu và Mạn Mạn...”
...
“Sao lâu như vậy mà Tư Hạo vẫn chưa ra? Rốt cuộc anh đang nói gì với mẹ?”
Người nói lời này là Lê Hiểu Mạn, lúc này cô đang ngồi trên ghế nghỉ ngoài hành lang, mãi chưa thấy Long Tư Hạo ra ngoài, cô chăm chú nhìn về phía phòng bệnh của Lê Tố Phương.
Cô rất lo anh và mẹ sẽ xảy ra xung đột.
Chỗ ghế nghĩ cách phòng bệnh vài mét, nên cô không thể nghe được Long Tư Hạo và Lê Tố Phương đang nói gì.
Đây cũng là mục đích Lạc Thụy đưa cô ra đây ngồi.
Long Tư Hạo dù không nói gì với Lạc Thụy, nhưng anh đi theo Long Tư Hạo đã nhiều năm, tự sẽ hiểu Long Tư Hạo kêu Lê Hiểu Mạn rời đi trước chính là vì không muốn Lê Hiểu Mạn nghe được nội dung cuộc nói chuyện của anh và Lê Tố Phương.
Lạc Thụy thấy vẻ mặt lo lắng của cô, đanh định lên tiếng, liền thấy Long Tư Hạo sắc mặt thâm trầm ra khỏi phòng bệnh.
Lạc Thụy cười nói: “Lê tiểu thư, cô xem kìa, chẳng phải tổng giám đốc đã ra rồi sao?”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn ngước mắt nhìn Long Tư Hạo đang đi tới, thấy sắc mặt anh không tốt, cô càng nhíu chặt mày hơn, đi về phía anh, hỏi: “Tư Hạo, anh và mẹ em nói chuyện thế nào rồi?”
Long Tư Hạo nắm lấy bàn tay nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sai-ga-kinh-hon-tong-giam-doc-xin-kiem-che/557050/chuong-487.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.