Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lê Tố Phương nghe cô nói, lạnh lùng rút tay về, trên mặt tái nhợt đầy thất vọng: “Coi như mẹ… chưa từng nuôi con, không nghe mẹ thì con đi đi, vĩnh viễn cũng đừng… tới gặp mẹ nữa, mẹ cũng không muốn gặp lại con, mẹ… coi như mẹ không có đứa con gái này.”
Lê Tố Phương nói xong, trong mắt lóe lên bi thương, khóe mắt cũng ươn ướt, hốc mắt chảy xuống dọc theo khuôn mặt tái nhợt của bà.
“Mẹ, mẹ… mẹ đừng khóc có được không?” Lê Hiểu Mạn kinh hoảng nhìn Lê Tố Phương, đôi mắt trong suốt cũng trào ra giọt nước mắt, cô đưa tay muốn lau nước mắt cho Lê Tố Phương, nhưng Lê Tố Phương không cho cô đụng vào.
“Mẹ không cần con quan tâm, mẹ không có… đứa con gái này, con đi đi, vĩnh viễn… đừng tới gặp mẹ nữa, mẹ… mẹ chết đi cũng không cần con… tới cúng tế…”
“Mẹ… Thật xin lỗi! Mẹ đừng nóng giận.” Lê Hiểu Mạn thấy mẹ xưa nay chưa từng khóc thương tâm như vậy, cũng không khóc như hôm qua, trong lòng cô lại áy náy không thôi, khóc ôm lấy bà, nước mắt rơi như mưa.
“Mẹ, mẹ là người thân nhất của con, mẹ ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn con, lúc nhỏ, mẹ thương con, quan tâm con, cho tới nay không để cho con làm việc cực khổ mệt nhọc, là mẹ cho con cuộc sống gia đình bình thường, cơm đưa tới há miệng, sao con có thể mặc kệ mẹ?”
Lúc nhỏ, thậm chí cô đã lên đại học, Lê Tố Phương vẫn không cho cô làm gì, cơm là Lê Tố Phương làm, quần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sai-ga-kinh-hon-tong-giam-doc-xin-kiem-che/557047/chuong-484.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.