Chương trước
Chương sau
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cô cúi đầu, ngại nhìn người khác, vừa quẫn bách vừa xấu hổ.
Long Tư Hạo thấy cô quẫn bách, duỗi cánh tay dài ra, ánh mắt cưng chiều thâm tình nhìn cô, cong môi cười: “Chúng ta về trước.”
Dứt lời, không chờ cô gật đầu đáp ứng, anh cúi người ôm ngang cô, xoay người đi thẳng xuống lầu.
Tám vệ sĩ và quản gia chú Thành đi theo sau anh.
Lý Tuyết Hà, Lưu Như Hoa và Hạ Lâm thấy Lê Hiểu Mạn không bị té chết, trong lòng vừa kinh ngạc vừa căm hận.
Nhất là Hạ Lâm, lạnh lùng nheo mắt, mắt lóe lên ác độc, trong lòng vừa hận vừa tức, cô ta cho là lần này Lê Hiểu Mạn hẳn phải chết không thể nghi ngờ, không nghĩ tới cô tránh được một kiếp, đều là Long Tư Hạo làm hư chuyện tốt của cô ta.
Anh lại có thể cứu Lê Hiểu Mạn rơi xuống, có thể thấy năng lực của anh không bình thường.
Chỉ tiếc người đàn ông ưu tư như vậy, trong mắt trong lòng chỉ có Lê Hiểu Mạn.
Cô ta làm sao cũng không nghĩ tới, anh lại đến bệnh viện, xem ra địa vị Lê Hiểu Mạn trong lòng anh, thật sự rất không tầm thường.
Nếu như có một người đàn ông có thể đối với cô ta như vậy, thật tốt biết bao.
Cô ta không kiềm được ngước mắt nhìn Hoắc Vân Hy, lại thấy anh ta một mực nhìn hướng Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo rời đi, dáng vẻ thất hồn lạc phách.
“Vân Hy…” Cô ta thấp giọng kêu, siết chặt hai tay, muốn đi tới, chợt cảm thấy choáng váng, ngã xuống đất.
“Lâm Lâm…”
Lê Như Hoa, Lý Tuyết Hà, Hạ Thanh Vinh thấy vậy, lập tức tiến lên đỡ cô ta.
Lý Tuyết Hà mặt đầy lo lắng nhìn Hoắc Vân Hy ngây ngô thất hồn lạc phách ngồi dưới đất, vội nói: “Vân Hy, Lâm Lâm té xỉu.”
Hoắc Vân Hy giống như không nghe thấy lời bà, không có bất kỳ phản ứng gì, tay trái nắm thành quyền nặng nề đánh mặt đất.
Lý Tuyết Hà thấy Hoắc Vân Hy không phản ứng, không kêu anh ta nữa, mà theo chân Lưu Như Hoa, Hạ Thanh Vinh cùng mang Hạ Lâm đi.
Nhân vật chính không có, người trên sân thượng lục tục giải tán, chỉ còn một mình Hoắc Vân Hy ngồi đó.
Thời khắc này, tim anh ta giống như bị khoét đi, đau đến không thể hô hấp, từ khi anh ta thấy Long Tư Hạo cứu Lê Hiểu Mạn lên, anh ta mới biết anh ta làm người thất bại bao nhiêu, không như Long Tư Hạo.
Anh ta hối hận, tự trách, không cam lòng, đau tim, không phục…
Lúc Lê Hiểu Mạn gặp nguy hiểm, anh ta không có năng lực đi cứu cô, chỉ có thể ký thác hy vọng lên người người khác.
Anh ta hận chính anh ta vô dụng, vô năng như vậy, một lần lại một lần bại bởi tình địch của anh ta, Long Tư Hạo.
Vừa rồi sau khi Lê Hiểu Mạn được Long Tư Hạo cứu lên, không nhìn qua anh ta, nói chính xác, trong mắt cô chỉ có Long Tư Hạo, không có bất kỳ ai khác.
Ánh mắt cô nhìn Long Tư Hạo, có ái mộ, mê luyến, thưởng thức, tán thưởng, sùng bái, rung động sâu đậm…
Loại ánh mắt sùng bái đó giống như một thiếu nữ sùng bái anh hùng hoàn mỹ mê người nhất trong tâm khảm cô.
Cô xưa nay chưa từng dùng ánh mắt si mê sùng bái xen lẫn nồng đậm tình yêu nhìn anh ta.
Ánh mắt sáng ngời động lòng người kia của cô không có bóng dáng của anh ta, điều này khiến anh ta vừa thất vọng vừa đau buồn.
Nhất là không biết Long Tư Hạo nói gì với cô, ánh mắt như tức giận lại như xấu hổ hờn dỗi kia của cô, biểu tình thẹn thùng như thiếu nữ lại làm mắt anh ta đau nhói.
Ở trước mặt anh ta, cô lạnh lùng, cao ngạo, quật cường, cho tới nay chưa từng xuất hiện một mặt kiều mỵ động lòng người trước mặt anh ta, điều này khiến anh ta vừa ghen tỵ vừa đau lòng, càng xem thường chính anh ta.
Anh ta không thể không thừa nhận, so với Long Tư Hạo, anh ta thật sự quá kém.
Ở trước mặt anh, anh ta nhỏ yếu còn không bằng một hạt bụi.
Anh ta giơ tay trái, hung hãn đập mặt đất, trong lòng đau buồn không thôi, thống hận Long Tư Hạo đồng thời càng hận sự vô năng của mình, chỉ có thể đập mặt đất cho hả giận.
Hốc mắt anh ta đỏ bừng, là máu, mất đi Lê Hiểu Mạn, tim anh ta đau như nhỏ máu.
Lúc này, một thanh âm thuần hậu đột nhiên vang lên.
“Cậu cảm thấy như vậy có thể thay đổi được gì?”
Nghe tiếng, anh ta híp mắt đỏ thẫm, chợt ngẩng đầu, thấy người trước mắt anh ta là người đàn ông thần bí hôm qua anh ta gặp ở nghĩa trang An Thái.
Mà người đàn ông thần bí này chính là Long Quân Triệt, ông mặc bộ đồ trắng, khí chất nho nhã, vẻ mặt thâm thúy, ánh mắt tựa như có thể nhìn thấu tất cả, vô cùng nhạy bén và có lực xuyên thấu, bên mép lộ ra nụ cười cao thâm khó lường.
“Là ông…” Nhìn ông, Hoắc Vân Hy khẽ nhíu mày, đôi mắt đỏ thẫm xẹt qua tia kinh ngạc, ánh mắt sắc bén hơn nhìn ông ta: “Sao ông biết tôi ở đây? Ông luôn theo dõi tôi? Lời ông vừa nói có ý gì?”
Long Quân Triệt đút hai tay vào túi quần, lười biếng đi tới, khóe môi nở nụ cười ưu nhã lại cao thâm, thanh âm thuần hậu trầm thấp: “Cậu cũng không phải nhân vật thần bí cao thâm khó lường gì, tôi muốn biết hành tung của cậu cũng không khó, tôi căn bản không cần theo dõi cậu, ý tôi là gì, tôi nghĩ căn bản không cần nói rõ, trong lòng cậu đã rất rõ ràng, có phải bây giờ cậu rất thống hận mình vô năng, cảm thấy mình không bằng Long Tư Hạo?”
Lời ông vừa vặn nói trúng tim Hoắc Vân Hy, ánh mắt anh ta sắc bén nhìn ông, giọng nghi ngờ hỏi: “Ông rốt cuộc là ai?”
Chẳng biết tại sao, người đàn ông trước mắt nhìn không lớn hơn anh ta bao nhiêu, nhưng anh ta luôn cảm thấy ông kín đáo sắc bén hơn anh ta rất nhiều, hơn nữa trên người ông tản ra khí chất thành thục bị năm tháng lắng đọng.
Loại khí chất thành thục này tuyệt đối không phải một người đàn ông hai mươi mấy tuổi có thể có.
Người đàn ông này già dặn, chững chạc, trên người ông có khí chất sau khi rất nhiều năm tháng lắng đọng.
Cho dù giả vờ cũng không được, ở trong mắt anh ta, Long Tư Hạo đã cực kỳ thâm trầm, thành thục chững chạc, nhưng anh vẫn lộ ra khí chất tuổi anh nên có.
Nhưng người đàn ông trước mặt lại khác, bề ngoài hai mươi mấy tuổi, anh ta thấy tâm không phải của người hai mươi mấy tuổi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.