Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Đôi mắt Lê Hiểu Mạn như nước trong veo nheo lại, không có trả lời cô, mà hướng về Long Tư Hạo.
Đôi mắt Long Tư Hạo hơi co lại, ánh mắt ôn nhu nhìn cô đi tới, trên khuôn mặt tuấn mỹ không có bất kỳ vẻ hoảng sợ.
Thanh âm anh trầm thấp êm tai: “Tại sao còn chưa ngủ?”
Khoé môi màu hồng nhạt của Lê Hiểu Mạn hơi giương lên, đi thẳng đến trước người Long Tư Hạo, tròng mắt nheo lại liếc nhìn quần áo trên người anh, tgấy áo sơ mi và quần tây anh đều ướt, cô chăm chú nhìn sau đó quét mắt qua ly trà bị đổ và Trần Lan đang cúi đầu, ngay sau đó bàn tay mảnh khảnh bé nhỏ ở trước mắt Trần Lan cởi nút áo sơ của Long Tư Hạo ra.
Vẻ mặt cô bình thản, từng chút một cởi nút áo sơ mi của Long Tư Hạo ra, Trần Lan kinh ngạc ngẩn đầu nhìn cô.
Đôi mắt Long Tư Hạo kéo căng, lông mày anh tuấn hơi nhíu lên, ánh mắt thâm thúy chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cô, tròng mắt sâu thẩm xẹt qua tia không hiểu.
Long Tư Hạo anh tự hỏi bản thân có thể nhìn thấu tâm tư của rất nhiều người, nhưng giờ phút này anh không nhìn thấu được tiểu mỹ nhân trước mắt anh đang có ý nghĩ hành động gì.
Ánh mắt sâu thẳm dò xét nhìn cô chằm chằm, đôi mắt hẹp dài không che giấu chút nào thâm tình và mê luyến sâu.
Anh yêu cô, không chỉ là bởi vì thân thể của cô, cô thanh thuần, cũng bởi vì cô lươ ng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sai-ga-kinh-hon-tong-giam-doc-xin-kiem-che/556980/chuong-417.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.