Chương trước
Chương sau
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Hổ gật đầu cười nói với người đàn ông phong hoa tuyệt đại đang ngồi ở bàn đánh bài đối diện: “Hàn tổng, nghe nói vận may hôm nay của anh không tệ, thắng được không ít tiền, không biết tôi có vinh hạnh được đánh bạc với anh một lần hay không?”
Người đàn ông họ Hàn kia tên là Hàn Cẩn Hi, anh ta nghe thấy Hổ nói như vậy, đôi mắt màu làm quyến rũ lười biếng liếc nhìn Lê Hiểu Mạn đang đứng ở bên cạnh Hổ vẫn luôn đánh giá anh ta, đôi môi đỏ như lửa hé mở, giọng nói lười biếng êm tai: “Anh lấy cái gì để đánh cuộc với tối? Sòng bạc của anh, hay là ngươi phụ nữ bên cạnh anh?”
Lúc anh ta nói chuyện, giọng điệu chậm chạp lười biếng, tuy anh ta nói liên tục, nhưng giọng nói lại không mất đi sự ngang ngược và trầm ổn.
Vô hình trung anh ta mang đến một loại cảm giác bị áp bách cho người khác.
Hổ nghe thấy lời này của Hàn Cẩn Hi, nụ cười trên mặt anh ta hơi cứng lại, trong khoảng thời gian tiếp xúc cùng Hàn Cẩn Hi này, anh ta cũng biết tính cách của Hàn Cẩn Hi hơi quái dị, dường như thích đưa tay ra đánh vào khuôn mặt mỉm cười của người ta.
Anh ta rất ít khi cho người ta mặt mũi, nhất là mặt mũi cảu Hổ, tới bây giờ anh ta lại càng không cho.
Nghĩ đến anh ta nói người phụ nữ bên cạnh mình, Hổ nhìn về phía Lê Hiểu Mạn, rồi lại nhìn về phía Hàn Cẩn Hi, cười nói: “Hàn tổng, người phụ nữ này nói muốn đại diện ngư dân của thôn chài lưới nói với anh về chuyện liên quan tới thỏa thuận dời đi? Cô ta nói...”
Hàn Cẩn Hi không đợi Hổ nói xong, anh ta lập tức bỏ qua Hổ, anh ta lười biếng nhìn về phía Lê Hiểu Mạn, môi mỏng quyến rũ cong lên: “Cô muốn nói chuyện với tôi?”
Trong lời nói của anh ta không lộ ra bất kỳ thái độ gì, nhưng Lê Hiểu Mạn vẫn dò xét được một tia khinh thường từ trong đôi mắt lam của anh ta.
Lê Hiểu Mạn hơi cau mày lại, nhưng rồi cô mỉm cười nhìn về phía Hàn Cẩn Hi, ngữ khí kiên định: “Đúng vậy! Tôi muốn nói chuyện với anh.”
“Cô dựa vào cái gì để nói chuyện với tôi?” Hàn Cẩn Hi lười biếng liếc nhìn cô, ánh mắt lơ đãng mang theo sự quyến rũ trời sinh, môi mỏng khẽ kiêu ngạo cong lên.
Người đàn ông trước mắt mang đến cho cô một cảm giác anh ta là người thích hắt nước lạnh vào người khác, vì vậy không phải là người dễ thuyết phục.
Cô hơi híp mắt lại, rồi lấy hết can đảm đi tới bên cạnh Hàn Cẩn Hi, cô âm thầm tự lấy tay nhéo mình, để lấy dũng khí cho mình, ngữ khí kiên định, khuôn mặt tràn đầy tự tin nói “Tôi không dựa vào cái gì, chỉ bằng tôi có miệng, có thể thuyết phục được anh...”
Hàn Cẩn Hi không đợi cô nói xong, mà rất không cho cô mặt mũi cắt đứt lời của cô: “Súc sinh cũng có miệng, cô cảm thấy nó có thể thuyết phục được tôi sao?”
Lê Hiểu Mạn bị anh ta đả kích một câu mà co rút khóe môi, cô rất muốn xông lên cho anh ta một cái bạt tai.
Cô nhìn về phía anh ta, cố đè nén lửa giận trong lòng xuống, cười nhạt liếc nhìn anh ta hỏi: “Hàn tổng, anh là người đúng không? Anh có thể nghe hiểu súc sinh nói sao?”
Nghe vậy, ánh mắt lười biếng của Hàn Cẩn Hi dần trở nên lạnh thấu xương, anh ta nhìn Lê Hiểu Mạn đang cười nhạt, ánh mắt thoáng kinh ngạc, giống như là không ngờ rằng cô lại đột nhiên hỏi như vậy.
Anh ta khẽ cong môi cười quyến rũ nhưng nụ cười đó lại khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo, nhàn nhạt nói ra hai chữ: “Không thể.”
Nghe anh ta nói không thể, Lê Hiểu Mạn hơi cong môi dưới, cô vẫn nhìn anh ta duy trì nụ cười nhạt như cũ: “Hàn tổng không phải súc sinh, nên tự nhiên là Hàn tổng nghe không hiểu được lời của súc sinh, vậy lời của tôi Hàn tổng có thể nghe hiểu chứ?”
Không thể nghi ngờ là những lời này của cô là bậc thang cho Hàn Cẩn Hi đi xuống, nếu như Hàn Cẩn Hi trả lời nghe không hiểu, vậy anh chẳng khác nào tự thừa nhận mình là súc sinh.
Đôi mắt xanh lam của anh ta khẽ co rút lại, ánh mắt lười biếng nhìn Lê Hiểu Mạn dần lạnh lẽo hơn, giọng nói trầm thấp mang theo sự lạnh lùng: “Cô rất can đảm đấy.”
Chưa có ai dám nói với anh ta những lời như vậy.
Nhưng anh ta không thừa nhận cũng không được, cái miệng kia của cô có chút ý tứ.
Anh ta thu khí lạnh trong mắt lại, lười biếng nhìn chằm chằm vào cô, khuông mặt yêu nghiệt nở nụ cười khiến người ta tính toán không ra: “Cô vừa mới mới là thuyết phục tôi? Thuyết phục tôi cái gì?”
Lê Hiểu Mạn liếc nhìn nụ cười phong hoa tuyệt đại nhưng lại khiến cho lòng người phát rét của anh ta, cô hơi dừng lại, ánh mắt khẽ chuyển, rồi nhìn anh ta cười yếu ớt, vẻ mặt kiên định: “Hàn tổng, có rất nhiều người ở đây, tôi muốn chúng ta nói chuyện riêng năm phút.”
Hàn Cẩn Hi thấy cô không trả lời câu hỏi của anh, ngược lại còn nói muốn nói chuyện riêng với anh ta năm phút, anh ta nửa mở đôi mặt lam quyến rũ, thâm trầm nhìn cô, nhưng lại không nói cái gì.
Lúc không nói chuyện anh ta cũng mang đến cho người ta loại cảm giác bị áp bách.
Hổ đứng ở bên cạnh nhìn về phía Hàn Cẩn Hi không lên tiếng, cho rằng Lê Hiểu Mạn đã chọc giận anh ta, Hổ nhìn cô bằng ánh mắt cảnh cáo, tỏ ý bảo cô nói xin lỗi hoặc là khen Hàn Cẩn Hi mấy câu.
Nhưng Lê Hiểu Mạn không nhìn về phía Hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn duy trì nụ cười tao nhã, Hàn Cẩn Hi không lên tiếng, cô cũng không nói chuyện.
Qua hồi lâu, Hàn Cẩn Hi lười biếng nhắm mắt lại, đột nhiên hỏi: “Có biết đánh bài hay không?”
“Cái gì?” Lê Hiểu Mạn giật mình trong giây lát, cô hơi không hiểu gì nhìn về phía anh ta, rồi thành thật nói: “Không biết.”
!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.