Chương trước
Chương sau
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Cô hỗ trợ tìm?” Lạc Thụy liếc xéo nhìn cô gái: “Cô vừa vô sỉ vừa ác độc, nếu để cô đi tìm thì Lê tiểu thư còn mạng sao?”
Lôi Dương giật mình nhíu mày nhìn Lạc Thụy: “Các người muốn tìm Lê Hiểu Mạn sao?...”
Cúi đầu xuống, cô gái cười quyến rũ: “Nhanh gọi điện thoại cho anh Tư Hạo, nói cho anh ấy biết Lê Hiểu Mạn ở đâu.”
“Cô biết sao?” Lạc Thụy nhíu mày, khuôn mặt đầy không tin: “Vậy cô nói một chút hiện tại Lê tiểu thư ở đâu? Không phải là bị người đàn bà ác độc như cô giấu đi đấy chứ?”
Lăng Dinah nheo mắt không vui nhìn Lạc Thụy, đến trước người anh ta, hất cằm cười thật quyến rũ, đầu gối mạnh mẽ nhấc lên đánh vào nơi nào đó của anh ta.
“Á…” Lạc Thụy nhất thời sơ xuất không cẩn thận trúng chiêu, anh ta kêu đau sau đó khom lưng nheo mắt: “Lăng Dinah tiểu thư, cô không biết đàn ông có nhiều chỗ đàn bà không thể đụng loạn sao?”
Lăng Dinah nháy mắt, vô tội nói: “Anh mặc quần thì sao tôi biết anh có phải là đàn ông hay không, đàn bà tướng đàn ông, đàn ông tướng đàn bà, loại chuyện này quá phổ biến, chỉ nhìn mặt làm sao biết được là đàn ông hay đàn bà?”
Lạc Thụy giật giật khóe môi híp mắt, Lăng Dinah tiểu thư, cô có cần để tôi cởi hết ra cho cô nghiệm chứng không hả?
Lăng Dinah nhìn anh ta hơi hất cằm, không cần, tôi đối với nhân yêu không hứng thú.
Dứt lời cô vươn tay cầm điện thoại ra gọi cho Long Tư Hạo.
“Anh Tư Hạo, anh muốn biết Lê Hiểu Mạn ở đâu sao? Chỉ cần anh đi theo em thì em sẽ nói cho anh biết, Này anh Tư Hạo, em nói thật đấy, em thật sự biết Lê Hiểu Mạn ở đâu, anh Tư Hạo… anh Tư Hạo… này… này… Tư Hạo…. hừ….”
Lăng Dinah còn chưa nói xong thì Long Tư Hạo đã tắt mày.
Sau đó Lạc Thụy liếc cô ta một cái muốn đi nhưng lại bị cô gái kéo lại.
“Vậy mà anh Tư Hạo không tin tôi, tôi thật sự biết Lê Hiểu Mạn ở đâu đấy.”
Lạc Thụy nhìn cô ta nhíu mày nói: “Đừng nói tổng giám đốc không tin cô, tôi cũng không tin cô.”
Dứt lời Lạc Thụy muốn rời đi, Lăng Dinah thấy anh ta không tin thì lườm nói: “Ngày hôm qua Lê Hiểu Mạn nhắn tin cầu cứu anh Tư Hạo, nhưng mà bị tôi xóa rồi, hiện tại chỉ có tôi mới biết nội dung tin nhắn, nếu anh Tư Hạo muốn biết cô ta nhắn gì thì để anh ấy tới nhà của tôi tìm tôi, tôi chờ anh ấy ở trên giường.”
Lăng Dinah nhìn Lạc Thụy, nói xong liền rời đi.
Lạc Thụy thâm sâu nhìn bóng lưng cô ta, phát hiện cô ta không nói láo thì lập tức gọi điện thoại cho Long Tư Hạo.
“Tổng giám đốc, tiểu thư Lăng Dinah nói gày hôm qua Lê tiểu thư có gửi tin nhắn cầu cứu cho anh, cô ấy nói nếu anh muốn biết nội dung tin nhắn thì đi tới Lăng gia tìm cô ấy, vì Lê tiểu thư, tổng giám dốc, anh hy sinh một chút đi, đi tìm cô ấy. Chuyện anh hiến thân tôi sẽ thay anh giữ bí mật.”
Nhận được điện thoại của Lạc Thụy thì Long Tư Hạo đang lái xe, vốn anh còn định đi tới bệnh viện nhưng nghe Lạc Thụy nói vậy anh trầm giọng: “Cậu cảm thấy tôi nhất thiết phải tìm đến sao?”
“Vậy ý của tổng giám đốc là….”
Long Tư Hạo híp mắt lạnh lùng nói: “Chuyện này giao cho Tô Dịch đi.”
“Giao cho Tô thiếu? Ôi chao, vẫn là tổng giám đốc anh minh, sao tôi quên mất Tô thiếu nhỉ, anh ta là hacker máy tính, lấy kĩ thuật của anh ta muốn từ tin nhắn điều tra nội dung thì chỉ là chuyện nhỏ, vậy chuyện này không cần cục Công an phê chuẩn rồi.”
Long Tư Hạo không đáp lại mà trầm giọng: “Để cậu ta làm nhanh lên.”
Lập tức anh tắt máy.
Lạc Thụy nhanh chóng gọi tho Tô Dịch.
Theo lời của Lạc Thụy, Tô Dịch muốn tra ra nội dung tin nhắn hôm qua Lê Hiểu Mạn gửi cầu cứu Long Tư Hạo chỉ là chuyện nhỏ.
Anh ta nhận được tin của Lạc Thụy sau đó không cần tới 1 phút đã lấy được nội dung tin nhắn.
Long Tư Hạo biết Lê Hiểu Mạn gửi ‘cứu em, Lôi Dương’ lập tức cho người điều tra Lôi Dương.
...
Trong bệnh viện, Hoắc Vân Hy vì ngày hôm qua Lê Hiểu Mạn nói đến tìm anh ta nhưng không tới mà tâm trạng sa sút, đang gọi điện thoại cho cô.
Thím Lâm ở bên cạnh thấy anh ta gọi cho Lê Hiểu Mạn nhiều lần mà không được liền an ủi: “Thiếu gia, có lẽ Mạn Mạn có việc không đến, hôm nay cậu còn chưa ăn cơm, ăn gì trước đi.”
Vẫn không gọi được cho Lê Hiểu Mạn, Hoắc Vân Hy nhăn mày tâm tình phiền muốn ném điện thoại ra ngoài.
Bịch bịch… điện thoại rơi xuống đất tung tóe.
“Á.. Vân Hy, anh làm sao vậy” Hạ Lâm tiến vào, điện thoại ném đúng cạnh chân cô ta, cô ta hoảng sợ kinh ngạc không vui nhìn Hoắc Vân Hy.
Hoắc Vân Hy thấy Hạ Lâm lại tới, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ta, giọng điệu cực kì lãnh đạm: “Cô lại tới làm gì?”
Hiện tại anh ta mới phát hiện mặt cô ta không phải dày bình thường.
Hạ Lâm kiểm tra phòng bệnh, thấy Lê Hiểu Mạn không ở đây mới xẹt qua như đạt được mục đích, che giấu hết cảm xúc mới tiến lên dịu dàng nhìn Hoắc Vân Hy, mềm mại nói: “Vân Hy, em bảo em làm cho anh canh cá trích, anh uống một chút, như vậy thân thể mới nhanh hồi phục.”
Không chờ Hoắc Vân Hy đáp ứng cô ta đã thay anh ta múc một chén lại xúc cho anh ta.
Hoắc Vân Hy thấy thế lạnh lùng đưa tay gạt đi hét to: “Cút…”
“Á…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.