Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lúc Hoắc Vân Hy kéo Lê Hiểu Mạn đi, cô đã cố gắng giãy giụa nhưng cô thấy quá đông người ở đây nên cô gắng đè nén cảm xúc, không tình nguyện đi theo anh ta đến vườn hoa.
Thấy anh ta đến vườn hoa mà vẫn không buông cô ra, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn cực kỳ lạnh lùng: “Được rồi, có gì cứ nói, tôi còn muốn đi gặp ông nội!”
Hoắc Vân Hy thấy thái độ lạnh lùng của cô, giọng điệu hời hợt, cô hơi nhíu mày, trong lòng như bị dao đâm đau đớn khiến anh ta không thể hít thở.
Anh ta nhìn cô chằm chằm: “Mạn Mạn, sao em tới một mình? Sao Long Tư Hạo không đi cùng em? Hôm nay là đại thọ 70 của ông nội, sao anh ta không tới? Trong mắt của anh ta có còn ông nội không?”
Lê Hiểu Mạn hơi híp mắt lại, cố gắng gạt tay Hoắc Vân Hy ra, lạnh lùng nhìn anh ta: “Hoắc Vân Hy, anh nói những điều này trước mặt tôi làm gì? Hay là anh cảm thấy nói những điều này với tôi có thể thay đổi được cái gì? Tư Hạo không đến là vì có chuyện quan trọng. Anh ấy sẽ giải thích với ông nội sau. Nhưng những chuyện này đều không liên quan gì tới anh!”
Dứt lời, cô định xoay người rời đi. Hoắc Vân Hy đã kéo cô lại.
Bởi vì anh ta quá dùng sức cho nên cả người Lê Hiểu Mạn đụng vào ngực anh.
Cơ thể mềm mại, phảng phất hương thơm xông thẳng vào mũi khiến trái tim Hoắc Vân Hy rung động. Anh ta đột nhiên cảm thấy nỗi nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sai-ga-kinh-hon-tong-giam-doc-xin-kiem-che/556842/chuong-279.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.