Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lê Hiểu Mạn hơi cau mày, rút tay khỏi môi anh, ngước mắt nhìn anh, thấy anh tự trách, cô nói: “Không liên quan đến anh! Là em không cẩn thận. Anh thật sự phải đi 1,2 tháng sao?”
“Cô bé ngốc, sao anh có thể xa em lâu như vậy chứ? Anh sẽ về nhanh thôi!”
Long Tư Hạo thấy vết thương trên tay cô không nhỏ, lại hơi sâu, ánh mắt hẹp dài của anh đầy đau lòng. Nếu như không phải vì chuyện lần này quá quan trọng, anh tuyệt đối không rời khỏi cô dù chỉ một giây...
Anh hận không thể lúc nào cũng ở bên cạnh cô. Lê Hiểu Mạn thấy ánh mắt đầy đau lòng của anh, cho dù trên tay vẫn còn đau nhưng trong lòng cảm thấy như rót mật.
Cô nhíu mày nhìn anh, mỉm cười: “Chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, không đau, trước kia em cũng đã bị đứt tay mà...”
“Vết thương sâu như vậy. Phải xử lý một chút...” Long Tư Hạo không đợi cô nói hết, anh đã kéo cô ra khỏi phòng bếp vào phòng ngủ.
Cầm hòm thuốc, xử lý vết thương cho cô, sau khi ergo, anh bảo cô nghỉ ngơi để anh đi nấu.
Lê Hiểu Mạn không đành lòng để anh một mình nấu trong phòng bếp, nên mới vào phòng bếp nấu nướng với anh.
Vé máy bay đi Pháp, Long Tư Hạo đã kêu Lạc Thụy đặt, sau khi ăn bữa sáng, Lê Hiểu Mạn giúp Long Tư Hạo mặc vest, thắt cà vạt, ánh mắt cực kỳ không nỡ. Anh cúi đầu, thì thầm bên tai cô: “Hiểu Hiểu, nếu em không nỡ, hay là anh không đi nữa nhé? Ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sai-ga-kinh-hon-tong-giam-doc-xin-kiem-che/556840/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.