Chương trước
Chương sau
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Hoắc tổng, anh và em dâu ngoại tình hết lần này tới lần khác, anh không sợ vợ anh thương tâm sao? Hay là anh đã chuẩn bị ly dị với vợ anh?”
“Hoắc tổng, màn kích tình của anh và em dâu bị đưa ra ánh sáng, anh có cảm nhận gì?”

Đối mặt với câu hỏi sắc bén của ký giả, Hoắc Vân Hy tức giận níu cổ áo ký giả, cả giận nói: “Màn kích tình của tôi bị đưa ra ánh sáng, tôi có cảm nhận gì à? Cút ngay…”
Ký giả bị Hoắc Vân Hy đẩy ra suýt chút nữa ngã xuống, anh ta nhắm máy chụp hình ngay Hoắc Vân Hy điên cuồng, giọng mang châm chọc: “Hoắc tổng, tôi không có hình ảnh gì đẹp đẽ ra ánh sáng, cũng không ngoại tình với em dâu như anh, anh thật sự làm đàn ông chúng tôi mất mặt.”
“Anh nói gì?” Hoắc Vân Hy vị lời ký giả nói làm cho tức giận xanh mặt, tung quả đấm hướng về phía người ký giả đó.
Vì Hoắc Vân Hy không không chế tức giận được mà động thủ đánh ký giả, tình cảnh náo loạn lần nữa.
Hạ Lâm cũng bị ký giả bao vây.
“Hạ tiểu thư, nghe nói cô và chị cô là chị em cùng cha khác mẹ, quan hệ chị em của hai người thế nào? Sao cô quyến rũ anh rễ của cô?”
“Các người đừng nói bậy bạ, tôi không có quyến rũ Vân Hy, chúng tôi thật lòng yêu nhau.” Hạ Lâm hai mắt ngấn lệ, cắn chặt môi dưới, dáng vẻ ủy khuất yểu điệu.
“Hạ tiểu thư, cô xen vào hôn rễ của chị và anh rễ cô, Hạ tổng ba cô biết không?”
“Hạ tiểu thư, cô dù gì cũng là thiên kim Tập đoàn Hạ thị, sao cam tâm làm tiểu tam người khác căm ghét?”
“Hạ tiểu thư, màn kích tình của cô và anh rễ cô bị đưa ra ánh sáng, cô sẽ rời đi sao? Hạ tiểu thư, không nhìn ra bề ngoài cô ôn uyển nhu nhược, ở trên giường lại kích tình phóng túng như vậy, không trách Hoắc tổng cùng cô…”
Đối mặt với lời nói chế giễu trào phúng của ký giả, Hạ Lâm khóc lớn: “Đừng nói, các người đừng nói nữa.”

Nhìn Hoắc Vân Hy và Hạ Lâm bị ký giả bao vây trong TV, Lê Hiểu Mạn giống như một người ngoài, không có ưu tư chập chờn gì.
Hoắc Vân Hy ngoại tình không phải là chuyện một lần hai lần, không nghĩ tới bọn họ bị tung video ra ngoài, cô ngược lại cảm thấy rất hứng thú với người tung ra ngoài, sẽ là ai chứ?
Chẳng lẽ là ký giả nào đó theo dõi quay?
Long Tư Hạo nhìn chằm chằm Lê Hiểu Mạn bị anh ấn vào trong ngực, thấy cô rất bình tĩnh, không có tức giận hay là thương tâm vì chuyện của Hoắc Vân Hy và Hạ Lâm, anh khẽ nhấc môi mỏng, nở nụ cười châm chọc.
Ngón tay thon dài của anh nâng cằm cô lên, hôn lên môi cô, ánh mắt nhu hòa cưng chiều nhìn cô: “Chờ anh một lát, anh đi bưng bữa sáng ra.”
Ngay sau đó anh đứng dậy đi vào bếp.
Lê Hiểu Mạn nhìn TV, đứng dậy tắt, chuyện của Hoắc Vân Hy đã không còn liên quan tới cô, cô không có hứng thú với anh ta, bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng ly dị với anh ta.
Đi vào bếp, cô và Long Tư Hạo cùng nhau bưng bữa sáng ra phòng ăn.
Ngồi xuống trong phòng ăn, Lê Hiểu Mạn nhìn bữa sáng phong phú trước mắt, Trung Tây thống nhất, cháo thịt nạc, sủi cảo tôm bắp, bánh bao trứng chiên, sữa bò, sandwich ba tầng, bánh ngọt, lạp xưởng Đức, bánh mì chà bông…
Cô cầm đũa lên, há to miệng, sững sờ nhìn Long Tư Hạo: “Anh làm nhiều như vậy, chúng ta ăn hết sao?”
Long Tư Hạo cầm đũa lên, tư thế ưu nhã gắp một miếng sủi cảo, thừa dịp cô há to miệng, nhét vào miệng cô, thanh âm trầm thấp xen lẫn hài hước: “Ai bảo em gầy thế, ăn mập chút sờ mới thấy có thịt.”
“Anh… Long Tư Hạo, anh đúng là khốn kiếp.” Lê Hiểu Mạn bị chọc tức, khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng, trợn mắt nhìn anh, sao anh làm chuyện gì cũng có thể kéo phương diện kia vào.
Thấy cô tức giận, Long Tư Hạo cười cười, ánh mắt nhu hòa nhìn cô: “Nha đầu ngốc, anh đùa thôi, còn không ăn cháo là nguội.”
Lê Hiểu Mạn trợn mắt nhìn anh, húp hai hớp cháo, phát hiện mùi vị rất ngon, không mặn không lạt, cháo cũng nấu vừa, thêm một giây sẽ biến thành sữa đặc, thiếu một giây cũng không được, nhất là ăn vào miệng, mùi thơm cháo lập tức lan ra, làm người ta có khẩu vị hơn.
Có thể nấu cháo ngon như vậy, Long Tư Hạo là đầu bếp sao?
Cô nhìn Long Tư Hạo đang ăn cháo, không nhịn được hỏi: “Sao anh biết nấu ăn?”
Với thân phận và địa vị của anh, không giống như người sẽ xuống bếp.
Long Tư Hạo nhu hòa nhìn Lê Hiểu Mạn, nhướng mày, thanh âm trầm thấp thanh nhuận: “Vì một vật nhỏ không có lương tâm, cố ý học.”
Vật nhỏ không có lương tâm?
Lê Hiểu Mạn thuận miệng hỏi: “Vật nhỏ gì?”
Ánh mắt Long Tư Hạo đầy thâm ý nhìn Lê Hiểu Mạn, nhàn nhạt nhấp môi: “Một con chó nhỏ.”
Nghe vậy, khóe môi Lê Hiểu Mạn co rút, ngước mắt nhìn Long Tư Hạo, thấy anh nhìn cô không chớp mắt, nụ cười chứa hài hước, cô nhất thời có cảm giác bị trêu chọc.
Con chó nhỏ anh nói không phải là cô chứ?
Cúi đầu xuống, cô chỉ lo ăn cháo, không để ý tới anh nữa.
Trong phòng ăn lập tức an tĩnh, chỉ nghe tiếng nhai đồ ăn.
Bầu không khí có chút vi diệu, Lê Hiểu Mạn không dám ăn cháo quá nhanh, sợ phát ra tiếng vang bất nhã.
Ngay lúc cô bị bầu không khí quỷ dị này hành hạ sắp nghẹt thở, chuông điện thoại vang lên, coi như giải cứu cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.