Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Từ lúc cô gả cho Hoắc Vân Hy đến nay, anh luôn cố gắng khống chế mình, chỉ cần cô trôi qua hạnh phúc, anh không có cách nào từ xa tiếp tục nhìn cô, anh muốn để Hoắc Vân Hy không khiến cô tiếc nuối, quý trọng, bảo vệ, hạnh phúc, trung thành, tất cả đều dành hết cho cô.
Nhưng nghe cô xem anh thành người đàn ông khác, đôi mắt anh trầm xuống, giữa trán xẹt qua sự cô đơn, đôi mắt nhìn cô đầy thâm thúy.
Anh vuốt ve tóc cô: “Hiểu Hiểu, có phải chỉ cần anh mãi mãi biến mất thì em sẽ vui vẻ hay không?”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn nhìn anh, không nhìn ra cảm xúc của anh nhưng cô biết chỉ cần cô nói một câu thì nhất định anh sẽ biến mất.
Nghĩ đến anh thật sự biến mất, trái tim cô thắt lại, như có bàn tay vô tâm bóp chặt tim cô, khiến cho cô hít thở không thông.
Cô dời tầm mắt, không nhìn vào đôi mắt hút hồn của anh, hít sâu một hơi: “Ai bảo anh biến mất, chỉ là không muốn anh hãm sâu vào tình cảnh xấu hổ mà thôi.”
Nghe được câu trả lời vừa ý, đôi mắt đen của ánh sáng lên, lại vuốt ve tóc cô, trán dựa vào trán cô: “Không muốn anh hãm vào tình cảnh này thì mau chóng ly hôn.”
Lê Hiểu Mạn nhíu mày, đôi mắt trong suốt trừng anh: “Anh nghĩ tôi không muốn ly hôn sao? Ông nội sẽ không đồng ý.”
Long Tư Hạo sâu thẳm nhìn cô, mím môi: “Chuyện ly hôn anh có thể giúp anh xử tốt, điều kiện là…”
Lê Hiểu Mạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sai-ga-kinh-hon-tong-giam-doc-xin-kiem-che/556720/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.