Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Long Tư Hạo ngừng lại, anh quay người cô lại để cô đối diện với anh, anh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, đôi mắt thâm thúy khóa chặt vào cô, ánh mắt đầy vẻ áy náy: “Hiểu Hiểu, thật xin lỗi! Là tôi không bảo vệ em cho tốt.”
Lê Hiểu Mạn khẽ cắn môi dưới, cô nhìn anh chăm chú, thấy vẻ áy náy trong mắt anh, cô không tự chủ được nâng bàn tay nhỏ bé áp lên khuôn mặt anh, cô khẽ nở nụ cười yếu ớt: “Chuyện này không liên quan đến anh, lúc ấy anh cách ông nội xa nhất, thậm chí đến ông nội cũng không thể nào thu roi lại, vậy sao anh có thể tới ngăn cản ông nội kịp? Huống chi, nếu không phải nhờ anh nắm lấy roi kia, giảm bớt lực của roi rơi xuống người tôi, thì không phải là tôi sẽ bị thương nặng hơn sao? Vì vậy, anh không cần phải cảm thấy áy náy, chuyện này thật sự không liên quan gì đến anh cả.”
Long Tư Hạo thấy bàn tay nhỏ bé của Lê Hiểu Mạn áp ở trên mặt mình, anh hơi thu tầm mắt lại, thuận thế nắm lấy bàn tay của cô, đôi mắt sâu thẳm nổi lên ý cười trêu ghẹo, ánh mắt như thiêu như đốt liếc nhìn cô: “Hiểu Hiểu, bởi vì đau lòng cho tôi nên em đang an ủi tôi sao? Phải không?”
Không dám nhìn vào ánh mắt như thiêu như đốt của anh, Lê Hiểu Mạn cụp mi mắt xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ửng đỏ, vừa rồi cô đã nói gì vậy? Vậy mà cô lại an ủi Long Tư Hạo? Cô nhất định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sai-ga-kinh-hon-tong-giam-doc-xin-kiem-che/556705/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.