Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Cầm thú, đừng động vào tôi...” Lê Hiểu Mạn khủng hoảng khóc nói, dùng cả tay và chân đấm đá Hoắc Vân Hy.
Sự tức giận và lòng đố ký đã sớm đốt cháy lý trí của Hoắc Vân Hy, ánh mắt anh rực lửa như có thể làm cô hóa thành tro bụi. Giờ phút này, trong đầu anh chỉ có một ý niệm, cô là người phụ nữ của Hoắc Vân Hy, là vợ của anh, không cho phép bất kỳ ai tơ tưởng đến.
Dù có yêu hay không yêu anh, đời này cô đừng mong thoát khỏi anh, cho dù là dùng biện pháp gì, anh cũng sẽ giam cầm cô ở bên cạnh mình.
Lòng đố kỵ điên cuồng khiến anh nổi cơn tam bành, thô bạo xé rách lễ phục của cô, vốn là một bộ lễ phục hoàn hảo, giờ bị rách ra từng tấm.
“Anh.. Anh...” Giọng nói vang lên vào lúc này trong rừng cây vắng lặng trở nên cực kỳ quỷ dị.
Lê Hiểu Mạn mặt đầy nước mắt hoảng sợ giãy dụa, khóc lớn: “Không... Hoắc Vân Hy, đồ vô lại, đừng động vào người tôi.. Cút đi...”
Lê Hiểu Mạn không ngừng rơi nước mắt tuyệt vọng, thân thể cô bị đè ép, cô không sao thoát ra được.
Mà nếu hôm nay cô bị Hoắc Vân Hy chiếm lấy, cô chỉ còn một con đường chết.
Sao anh lại trở nên như vậy?
Sao lại đối xử với cô như thế?
Sao không yêu lại không chịu buông cô ra? Nhất định phải hành hạ cô đến chết anh mới vừa lòng sao?
Lấy anh, là chuyện sai lầm nhất đời này của cô.
Lê Hiểu Mạn đau lòng nhíu chặt mày,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sai-ga-kinh-hon-tong-giam-doc-xin-kiem-che/556685/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.