Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Hoắc Vân Hy bị chọc tức đến xanh mặt, hai tay nắm chặt lại, ánh mắt sắc bén liếc nhìn Lâm Mạch Mạch, ánh mắt cảnh cáo cô ấy không được nói lung tung.
Vẫn có ký giả tiếp tục hỏi: “Hoắc phu nhân, cô sẽ ly hôn với Hoắc tổng sao?”
Lê Hiểu Mạn nhíu mày, nhếch môi nói: “Dĩ nhiên, tôi không thể tiếp tục sống với một người đàn ông không chung thủy, ly hôn là lựa chọn tốt nhất.”
Hoắc Vân Hy nghe cô nói vậy, nhíu chặt chân mày, ánh mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, nụ cười đó khiến anh nhức mắt, trong lòng đau đớn như bị kim châm.
Bị ký giả bao vây, công kích như thế mà cô có thể giữ được bình tĩnh, thản nhiên như thế. Chẳng lẽ, cô thật sự không quan tâm anh ta chút nào sao?
So với Hạ Lâm không để ý hình tượng mà kêu khóc sự trấn định và dửng dưng của cô càng khiến anh ta động lòng. Nhưng anh cảm thấy sắp mất cô.
“Mạch Mạch, chúng ta đi thôi!” Lê Hiểu Mạn nhíu mày, liếc nhìn Lâm Mạch Mạch, sau đó kéo cô ấy rời đi.
Long Tư Hạo liếc nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Lê Hiểu Mạn, đôi mắt thâm thúy hơi híp lại, ánh mắt đầy phức tạp. Biểu hiện của cô ngày hôm nay thật ngoài dự liệu của anh. Anh rất tán thưởng sự trấn định của cô, quả nhiên cô không giống người khác.
Xoay người, ánh mắt anh thâm trầm liếc nhìn Lạc Thụy, giọng nói trầm thấp lạnh lẽo như băng: “Đi nói với đám ký giả kia, tôi không hi vọng ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sai-ga-kinh-hon-tong-giam-doc-xin-kiem-che/556677/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.