Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Mày kiếm anh tuấn của Long Tư Hạo khẽ nhếch, đôi mắt nồng đậm ý cười, anh nghiêng thân thể anh tuấn, ngón tay thon dài giữ cằm cô, khóe môi treo nụ cười mơ hồ: “Trừ ngủ, em cho rằng còn có chuyện khác thích hợp làm trên giường hơn sao? Hửm?...”
Nói đến đây, anh dừng lại, đôi mắt đen như mực híp lại, ánh mắt thâm thúy thoáng qua tia hài hước, môi mỏng khẽ cong: “Tôi không cảm thấy ngủ trên giường là làm loạn.”
“Anh...” Khóe môi Lê Hiểu Mạn mấp máy, chỉ cảm thấy đỉnh đầu có một đám quạ đen bay qua, dường như lồng ngực đang có một luồng khí, ói không ra nuốt không trôi.
Cô chớp chớp đôi mắt trong suốt: “Vậy là việc thích hợp làm trên giường mà anh vừa nói khi nãy, chỉ là ngủ, mà không phải là...”
“Mà không phải là cái gì?” Long Tư Hạo nhướng mày, đôi mắt thâm thúy khóa chặc cô, khóe môi hiện ra độ cong mị hoặc: “Em cho là gì? Hay em cảm thấy còn có việc khác thích hợp làm trên giường hơn?”
Khóe môi Lê Hiểu Mạn co rúc, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp ửng đỏ, giống như quả anh đào.
Cuối cùng cô lại bị anh trêu chọc, vừa rồi là anh cố ý khiến cô nghĩ lệch đi.
Bề ngoài nhìn ưu nhã cao quý, không ngờ rằng nội tâm lại âm hiểm như vậy.
Cô cáu giận trợn mắt nhìn anh, giọng hờ hững: “Long tổng, cám ơn anh đã đưa tôi về, anh đi thông thả, đầu tôi choáng váng vô lực, không thể tiễn được.”
Long Tư Hạo nhìn cô chăm chú hồi lâu, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sai-ga-kinh-hon-tong-giam-doc-xin-kiem-che/556640/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.