Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Vừa nói xong Lê Hiểu Mạn đã ngắt điện thoại.
Cô vừa cắt đứt không bao lâu thì Hoắc Vân Hy lại gọi tới, cô trực tiếp từ chối không nhận.
Vừa từ chối không nhận thì điện thoại lại vang lên, cô lại từ chối nhận.
Hoắc Vân Hy gọi liên tục năm lần, Lê Hiểu Mạn đều từ chối không nhận, sau đó trực tiếp tắt máy luôn.
Không gọi được máy riêng, anh ta lại dùng số máy công ty gọi tới nhưng Hiểu Mạn đều cự tuyệt nghe máy, tắt máy, suýt chút nữa thì muốn đập máy luôn.
Ngồi bên cạnh Hạ Lâm, sắc mặt anh ta xanh mết, ngay cả anh ta cũng chẳng biết vì sao mình tức giận.
“Vân Hy, làm sao vậy? Có phải ông nội biết chúng ta ở cùng một chỗ rồi không? Chị đã biết rõ thân thể ông nội không tốt mà còn nói chuyện của chúng ta cho ông, chị ấy muốn ông tức giận sao? Sao chị lại hư hỏng như thế chứ? Vân Hy, không bằng… chúng ta chia tay đi. Em muốn muốn… bởi vì em mà làm hai anh và ông nội quyết liệt như năm trước, không muốn thân thể ông nội vì em mà hỏng bét hơn, chỉ trách anh và em có duyên không phận…”
Hạ Lâm càng nói càng thương tâm, thậm chí còn khóc lên thành tiếng.
Hoắc Vân Hy thấy vậy, trong mắt xẹt qua sự đau lòng, ánh mắt dịu dàng hơn, anh ta ôm cô ta vào ngực, âm thanh ôn hòa an ủi: “Lâm Lâm, em yên tâm, anh sẽ không để em chịu ủy khuất nữa.”
Hai mắt Hạ Lâm đẫm nước mặt nhìn Hoắc Vân Hy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sai-ga-kinh-hon-tong-giam-doc-xin-kiem-che/556581/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.