Chương trước
Chương sau
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Haha... muốn người khác không biết... Lê Hiểu Mạn, cô dám nói lúc này cô còn thân trong sạch sao?” ánh mắt Hạ Lâm hèn mọn nhìn cô, lúc đến gần cô, giọng điệu trào phúng vang lên: “Như thế nào? Vân Hy nói tối qua đã chuẩn bị cho cô một lễ vật kết hôn một năm, vừa ý sao?”
Nghe được lời của cô ta, trong đầu Lê Hiểu Mạn như bị hung hăng đánh một gậy, choáng váng nhìn Hạ Lâm, trái tim như rơi vào đáy cốc, bàn tay mảnh khảnh gắt gao nắm chặt, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng: “Chuyện tối qua... thật là Vân Hy thiết kế sao?”
Hạ Lâm lộ ánh mắt khinh miệt nhìn cô: “Muốn biết sao không tự mà đi hỏi Vân Hy đi? Cô phá hỏng chuyện của tôi và Vân Hy, anh ấy sẽ không giấu cô điều gì, chị à,chị đúng là ngu không trị nổi, Vân Hy không thích cô, cô còn vì anh ấy làm quả phụ sống một năm, thế nào, tối qua rất thoải mái đúng không?”
Ánh mắt cô lạnh lùng nhìn Hạ Lâm, lòng xem như vô cảm rồi, đôi môi cô quét xuống nụ cười trào phúng, giọng điệu sắc bén như lưỡi dao: “Haha... súc vật tụ đàn, người phân theo nhóm, muốn xem đàn ông là mặt hàng gì thì nhìn tiểu tam của hắn là biết, Hạ Lâm, tôi phải cảm ơn cô, là cô để cho tôi nhìn rõ được Hoắc Vân Hy là mặt hàng gì, hai người các người có thể ở cùng một chỗ, quả thật là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, trời đất tạo thành một đôi, tôi cầu cho các người ngàn vạn lần đừng tách ra, tốt nhất dùng keo dán dánh lại vạn năm đừng trách ra, vì vậy trên đời này sẽ không ai phối với các người, không ai có năng lực thái hóa thành súc sinh như các người.”
“Cô... cô...” Hạ Lâm bị Lê Hiểu Mạn nói cho giận đỏ cả mặt, thở hồng hộc, ngay cả bộ ngực cũng phập phồng, cô ta đưa tay chỉ vào mặt cô, đôi mắt đỏ lên, hận không thể bóp chết Lê Hiểu Mạn.
“Tiện nhân, cô dám nói tôi và Vân Hy là súc sinh?” Hạ Lâm phẫn nộ mắng Lê Hiểu Mạn, ánh mắt hung ác đưa tay tát Lê Hiểu Mạn một cái.
“Bốp...”
Tiếng tát thanh thúy vang lên trong phòng, Lê Hiểu Mạn nhất thời không kịp né tránh,bị Hạ Lâm hung hăng tát một cái, nửa mặt nóng rát đau suýt rơi nước mắt.
Bàn tay nhỏ nhắn của cô sờ lên má, ánh mắt lạnh lùng mà sắc bén nhìn Hạ Lâm.
Đột nhiên cô đưa tay lên dùng sức tát Hạ Lâm một cái, còn nặng hơn cả cái tát lúc nãy của Hạ Lâm.
“Á...” Hạ Lâm bị tát đau kêu thảm, vừa lúc Hoắc Vân Hy từ trong phòng tắm đi ra, cô ta cố ý ngã xuống đất.
Hoắc Vân Hy thấy Lê Hiểu Mạn tát Hạ Lâm ngã xuống đất, vội vàng tiến lên ngồi xổm trước người Hạ Lâm, thấy nửa mặt cô ta sưng lên, trong mắt hiện lên sự đau lòng: “Lâm Lâm, có phải đau lắm không?”
Hạ Lâm đưa tay sờ má sưng đỏ, cắn chặt môi chịu đau không khóc ra tiếng: “Vân... Vân Hy, em... em không sao, anh không nên trách chị, ở trong mắt chị ấy, em là tiểu tam quyến rũ anh, ngày hôm qua là ngày kỉ niệm một năm anh và chị kết hôn, anh lại ở chỗ em, chị ấy đánh em là đương nhiên, ai bảo anh lấy chị chứ.”
Hoắc Vân Hy thấy Hạ Lâm khóc thương tâm như vậy phẫn hận không thôi, đau lòng đỡ cô ta dậy.
Xoay người, đôi mắt anh ta tức giận nhìn Lê Hiểu Mạn, ánh mắt tàn nhẫn, âm thanh lạnh lùng cả giận nói: “Lê Hiểu Mạn, cô ăn gan báo sao, lại dám đánh Lâm Lâm? Cô đừng quên Lâm Lâm là em gái cô, cô lập tức giải thích với Lâm Lâm, nếu không đừng trách tôi không khách khí với cô.” Đăng bởi: Thất Liên Hoa
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.