Những ngày sau đó, ta như một cái đuôi, bất kể nơi nào có Tề Sách, ta đều sẽ lẽo đẽo đi theo chàng.
Càng lúc, ta càng cảm thụ được những suy nghĩ của Tề Sách khi xưa, một người lúc nào cũng cố chấp đi theo bước chân của người trước mắt.
Tề Sách đi thư phòng, ta sẽ ngồi bên cạnh chăm chú ngắm nhìn. Tề Sách ăn cơm, ta liền ở một bên luyên thuyên kể lể ẩm thực tuyệt vời ở Cẩm Thành. Tề Sách luyện công, ta nhăn mặt nhíu mày chống hông phê bình hắn động tác sai lệch. Tề Sách uống thuốc đắng, ta ở một bên hai mắt đỏ bừng đau lòng vì y. Tề Sách đi tắm, ta đê tiện đi theo, để rồi hai mắt là những giọt lệ rơi như thác nước chảy xiết.
Khi mà từ trên xuống dưới tấm thân mạnh mẽ của chàng, là những vết thương vết sẹo chồng lên nhau.
Có cả những nơi chỉ mới vừa kết vẩy, có cả những vết sẹo dài đến tận lưng, như một con rết bò khắp người, có những nơi vết thương chính là dấu tích của cung tên cắm vào, từng từng thương tổn, đánh cho ta nghẹn lòng.
Vải trắng trên tay gỡ xuống, ta rốt cuộc nhịn không nổi nữa, lập tức như một đứa trẻ, òa khóc thảm thương.
Đôi bàn tay như được thần tiên ưu ái, gảy lên những nốt nhạc lay động lòng người, vốn là một đôi bàn tay xinh đẹp nhất thiên hạ, giờ đây lại là một mảng đỏ đen xen kẽ, những vết bỏng đốt cháy da thịt, hư tổn đôi tay, dường như đã phải trải qua những mồi lửa thiêu nóng rực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sach-niem-duong-le/468385/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.