Ngũ Thúc say lảo đảo, lầm bầm những tiếng hay đàn hay.
Ta nghiêng đầu nhìn lão, khẽ xùy một tiếng, một chân chống lên ghế, vỗ vào lồng ngực mà bảo.
"Ngũ Thúc để bổn Tướng hát cho ngươi nghe! Ngươi cũng phải khen bổn Tướng!"
"Xùy, thối hài tử như ngươi thì hát được cái gì? Không nghe không nghe, đừng làm hỏng tiếng đàn của Hầu gia."
Ngũ thúc khinh bỉ ta, ta lập tức một đạp vào mông hắn, la hét lên.
"Nghe nghe! Mĩ nhân đàn cho gia! Gia phải hát cho lão đầu tử này nghe!"
Tề Sách cười một tiếng, sau đấy ngón tay bạch ngọc khẽ chạm dây đàn, ngân lên những nốt thanh thúy chạm vào lòng người.
Ta dở dở ương ương, say mèm mà cất lời.
"Thưởng rượu bằng chén ngọc, hương vị ở trên môi, sơn hào hải vị ở muôn nơi,
Cá chép tại Tây Hồ, bồ câu ở Thiên Sơn, bánh phù dung ở tại hoàng cung,
Tất cả a, tất cả a,
Cũng không bằng Ngũ Thúc của gia đâu! Ha ha!"
Lời hát nham nhở, chất giọng say mèm, hoàn toàn là điên cuồng gào thét, hát lung tung.
Ngũ Thúc dung nhan ngây dại, sau đấy lập tức cất giọng cười sang sảng, luôn mồm kêu hay hay.
Và rồi ta cùng Ngũ Thúc, dưới ánh trăng đêm đó, chúng ta hóa thành hai kẻ say mèm, ca hát khắp Hầu Thần phủ.
Đến khi trời đã về khuya, ta cùng Ngũ Thúc lảo đảo, chúng ta dựa vào nhau, chậm rãi tiến tới nơi tẩm phòng của lão đầu tử này.
Trước cửa lớn, ta mơ màng trông thấy một bóng phụ nhân đứng đấy.
Ta ngẩng người, sau đó a lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sach-niem-duong-le/468371/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.