Ta nằm trong lòng Tề Sách, ngồi trên yên ngựa, chúng ta chậm rãi rời đi.
Nước mưa xối ướt đẫm cơ thể, càng khiến cho hai cơ thể dán chặt vào nhau, cũng vì thế mà giữa cái lạnh cóng ấy, ta còn cảm nhận được hơi ấm mơ hồ từ người phía sau.
Tề Sách bảo hộ ta trong vòng tay hắn, ngỡ như châu như ngọc, chỉ cần một cái chạm mạnh, cũng đủ để ta tan thành tro bụi.
Đầu tựa vào trước ngực hắn, lúc này đây luân thường đạo lý chẳng còn là gì, ta vốn là nghịch tử, không quản những điều lễ nghi ấy.
Còn hắn, thân là một Hầu gia, hầu hết mỗi nơi hắn đi ngang, đều như nhau phục tùng cúi đầu. Ai dám đánh giá quyền lực?
Vòng tay hắn rộng lớn, lại rất ấm áp, như hòn than trong đêm đông, giữa nước mưa nhạt nhòa, ta níu lấy bàn tay của hắn, cứ thế mà yên lặng, chỉ còn mười ngón đan nhau.
Ta hờ hững nhìn quang cảnh mù mịt tối đen của đêm mưa kinh đô, Hồng Phi đem chúng ta chậm rãi lang thang.
Chỉ không lâu sau, Tề Sách sẽ đưa ta hồi Hầu phủ của hắn.
Ngay lúc ấy, khi cơn mưa dần rơi nhẹ hạt, ta dường như tỉnh táo lên không ít, ánh mắt vô tình trông thấy đằng sau những mái nhà san sát của bá tánh, có một tòa phủ ngói đỏ lưu ly, những hạt mưa rơi xuống vỡ tan thành bọt nước trên đấy, lấp ló bên cạnh mái ngói đỏ, là một cây hoa hải đường nở rợp cả một vùng trời.
Ta ngây dại, rời khỏi lồng ngực của Tề Sách, ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sach-niem-duong-le/468360/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.