"Còn không mau quỳ xuống."
Âm thanh của phụ thân không nóng không lạnh truyền vào tai ta, ta trông thấy Tri Huyện lão gia thầm buông tiếng thở dài, ta khẽ hạ mi mắt, bùm một tiếng, đầu gối quỳ xuống va chạm gạch lát.
"Thảo dân ngu dốt."
Ta nhàn nhạt nói to dõng dạc.
Tiền sảnh dần trở nên yên tĩnh, đang lúc ta nghĩ mọi người đều đã rời đi hết rồi, thì một đạo âm thanh ôn nhuận của nam tử từ tốn vang lên.
"Tội cũng không lớn lắm, tuy nhiên mạo phạm công chúa đương triều, không phạt nặng cũng xử nhẹ. Chẳng hay phủ gia có từ đường hay không?"
Ta hai mắt thủy chung vẫn nhìn mặt đất lát gạch dưới đầu gối, phụ thân chỉ nhàn nhạt nhìn qua bóng ta quỳ, sau từ tốn bảo.
"Từ đường thì không có, tuy nhiên có nơi để lư hương hằng năm cúng điếu."
"Ồ cũng được, thế thì làm phiền tiểu công tử rồi."
Ta đáp.
"Không phiền, đa tạ Hầu gia khai ân."
Sau đó ta lặng lẽ rút lui khỏi tiền sảnh, chậm rãi di chuyển tới phía sau phủ gia.
Băng qua rừng tre xanh tận trời cao, đến một mái nhà ngói đỏ.
Ngũ Thúc và Tứ Bà Bà đã đứng đó từ lâu, ta trông thấy bọn họ, hì hì cười bảo.
"Phụ thân có nói phải quỳ bao lâu không?"
Ngũ Thúc trên tay ôm một con vịt lông trắng muốt, nó trông thấy ta lập tức quang quác cái mỏ vàng ré lên, ta chơi xấu, đưa tay vò cái đầu nhỏ xíu của nó, Ngũ Thúc nhìn ta như thế không khỏi dở khóc dở cười bảo.
"Lão gia bảo là một canh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sach-niem-duong-le/468352/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.