Hoa đăng sáng rực dưới trời đêm, trăng tròn vành vạch lơ lửng trên bầu trời không mây, giữa âm thanh xào xạc của lá cây theo gió, sương khói lượn lờ, có bóng đình uyển nổi trên mặt hồ nở đầy sen trắng.
Nhân ảnh vận bạch y trắng ngần, tay áo thêu những đóa tử dương bằng chỉ vàng, suối tóc đen tự do xõa như thác nước, thắt lưng đeo một miếng ngọc bội trắng ngần lấp ló bên tà áo, đứng dưới đình uyển, cầm trên tay một ngọn đèn hoa đăng đẹp đẽ.
Gió lộng, tay áo theo đó mà động, lộ ra bàn tay quấn đầy vải trắng, ngọn lửa trong hoa đăng vẫn cháy rực rỡ, như đọ nhan sắc với ánh trăng trên kia.
Hình như đâu đó cất lên một làn điệu du dương, thân ảnh bạch y khe khẽ lẩm bẩm những khúc hát vu vơ và kì lạ, giữa trời đêm tĩnh mịch, càng có vẻ cô liêu và tiêu điều.
"Đâu đó có nàng ngốc đợi chờ nơi chốn núi phương Nam, chờ một mai kí ức quay trở về..
Đâu đó có nàng ngốc dưới ánh trăng Nguyên Đán, hải đường đã sớm cháy thành biển tro.."
Gió lộng tán cây xào xạc, đèn hoa đăng trượt khỏi ngón tay đổ nát dưới nền đất.
Đình uyển trên mặt hồ sáng rực dưới ánh trăng, tí tách ánh lửa cháy tận trời cao.
Lần nữa thoát khỏi mộng ảo, ta ngây người nhìn mảng trời trong xanh trên cao, từng áng mây trắng chậm rãi chuyển động, bàn tay vô thức mò đến bên hông, ngón tay chạm vào ngọc bội, hơi lạnh từ nó khiến ta tỉnh táo hơn chút ít.
Ta khẽ xoa thùy thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sach-niem-duong-le/468344/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.