"Này, ngươi có biết đêm qua ngoài thành hai dặm cháy lớn không?"
"Ai chẳng biết chứ, lửa cháy cao như vậy, nếu không phải binh lính đi tuần phát hiện, sớm dập lửa, chỉ sợ đã cháy lan tới Cẩm Thành rồi."
Tại một tửu lâu lớn ở Cẩm Thành, ta treo người trên bệ cửa sổ, chống cằm mơ màng nhìn cảnh vật bên ngoài, trời xanh mây trắng, nụ hoa e ấp dần nở, chim non ríu rít trên nhánh cây, mặc dù vậy ta vẫn chuyên tâm nghe người trong quán ồn ào bàn về vụ cháy lớn đêm hôm qua.
Bọn họ chỉ biết đêm không trăng ấy đột nhiên xuất hiện một mồi lửa, còn phía chợ đông đúc, nơi quầy hàng bán bánh bao thường ngày trống đi thì lại chẳng có ai phát hiện.
Ta lơ đãng nhìn về nơi góc chợ quen thuộc, trong một khắc, ta lại tưởng nhìn tới thân mình cao lớn như gấu và dung mạo như trư của lão bản kia tại nơi đó dùng tay áo chằng chịt vết vá của mình lau đi mồ hôi trên trán, sau đó lại ra sức lớn giọng rao bán bánh bao của mình.
Một cái chớp mắt, nơi ấy nào còn bóng người quen thuộc, đã sớm đổi thành một sạp hàng trang sức nhỏ khác.
Ta dời mắt. Đột nhiên nhìn thấy trên nhánh cây đào trước mắt, nụ hoa vừa e ấp nở nay đã theo gió, lượn lờ rơi xuống những cánh hoa nhỏ bé.
Ta vươn tay, chầm chậm đợi chờ cánh hoa rơi xuống.
Khoảng khắc hoa đào xuyên qua lòng bàn tay của ta, đột nhiên trong đại não xuất hiện hình ảnh tà áo màu lam nhạt dịu dàng, phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sach-niem-duong-le/270067/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.