Nên nói như thế nào về Bitch nhỉ?
Bitch chắc không biết nickname của mình là "Bitch", dù sao thì chị ta cũng tự nhận xem Đường Ảnh là "bạn tốt". Tuy nhiên trong mắt Đường Ảnh, cô lại giống nô dịch của chị ta hơn.
Lưu Mỹ Linh hơn cô hai tuổi, nước da rất trắng, người ta thường nói "một trắng che ba xấu", làn da trắng ngần của quỷ cái che đi đôi mắt đậu xanh, mũi hếch, trán cao, thường đeo gọng kính khung nhỏ, đi kèm với tóc mái dày cộp. Quần áo đa phần kiểu rộng thùng rộng thình, từ nhiều chất liệu khác nhau, mỗi khi có người khen "Mỹ Linh à, trang phục của cô đẹp thật đấy", chị ta sẽ cười rất vui vẻ, gò má phồng lên, sau đó hạ giọng nói:
"Haizz, đắt muốn chết."
"Phiền em đẩy nhanh tiến độ lên lên cho chị nhé, mai là deadline rồi đấy".
Đường Ảnh nhiệt tình nhắn lại, nhưng trong lòng cô lại nghĩ không biết bao giờ thì người giàu có lại lười làm việc thế này có thể bị sa thải.
Nhưng ngoài những điều kể trên, Đường Ảnh lại khá thích duy trì liên lạc cá nhân với quỷ cái ngoài giờ làm việc. Lý do đặc biệt là gì? - Bitch là người rất "chất".
Đích xác thì Bitch là kiểu người rất thượng đẳng, giỏi châm biếm người khác.
Giỏi về tạo nét thượng đẳng khinh thường kẻ khác một cách đặc biệt có thể giúp cho bạn ở trên đỉnh của những kẻ thượng đẳng, đây là một kiểu làm hàng 'tiết kiệm', khi nói chuyện, đàm luận, chị ta luôn nắm thế chủ đạo, vị trí giúp cô ấy bất khả chiến bại.
Nếu Đường Ảnh nói với chị ta, gần đây cô đang nghe bài giảng về âm nhạc cổ điển có trả phí của cô Thượng Điềm trên Himalaya.
Mỗi ngày trước khi đi ngủ đều nghe ba mươi phút, mấy ngày nay vừa mới nghe xong bài giảng về Bach.
Himalaya: là một nền tảng nghe podcast của Trung Quốc.
Johann Sebastian Bach (1685-1750): nhà soạn nhạc nổi tiếng người Đức
Bitch sẽ chậm rãi nhắm mắt lại, rồi mở ra, nhìn về phía xa. Cùng lúc đó, khóe miệng chị ta nhếch lên, đầy vẻ bao dung, sau đó dùng xoang mũi phát ra một âm thanh gần như cười: "À ờ..." rồi bắt đầu nói câu đầy ẩn ý: "Cô Thượng Điềm của học viện âm nhạc à..."
"Cô Thượng Điềm có vấn đề gì sao? " Đường Ảnh khẩn trương hỏi lại.
" Chỉ là, ừm, khá tốt". Chị ta vuốt vuốt tóc, hắng giọng: "Có lẽ vì chị đã nghe nhạc cổ điển khá sớm, từ khi còn học trung học, nên nếu nghe giảng, cá nhân chị thích thứ gì đó sâu sắc hơn một chút, có thể từ góc độ lịch sử âm nhạc, nhạc lý học. Về phần cô Điềm, à thì..." Chị ta cau mày, thả lỏng lông mày, trìu mến nhìn Đường Ảnh: "Chắc chỉ là bật ra từng nhạc sĩ và kể chuyện, suy nghĩ, điều này phù hợp hơn với học sinh nhạc cổ điển. Thật lãng phí thời gian để nghe".
Đường Ảnh có chút xấu hổ, nhưng vẫn rất kiên cường, cầm điện thoại đơ ra một lúc rồi gượng cười hai tiếng: "Đúng vậy, em chỉ nghe chơi chơi thôi. Mấy hôm trước thấy khóa của cô ấy giảm giá nên đã mua. Quả thật, nghe xong vài bài em cũng cảm thấy khá chán! "
"Ừm". Bitch mỉm cười nhìn lại Đường Ảnh, vài giây sau, rộng lượng đổi chủ đề khác.
Lần khác, khi Đường Ảnh nói định xem "Avengers: Endgame" gần đây, quỷ cái sửng sốt và mở to mắt, hỏi: "Gì?"
Đường Ảnh giải thích, loạt phim siêu anh hùng của Marvel rất nổi tiếng.
Bitch bình tĩnh nói: "Ồ -", sau đó nắm lấy tay Đường Ảnh nói: "Haizz, đôi khi chị khá ghét bản thân mình, không mấy quan tâm đến văn hóa đại chúng hiện nay, cũng chưa có xem nhiều tác phẩm lớn của Hollywood. Thậm chí còn không biết chút gì".
Đường Ảnh đang muốn an ủi cô ấy nói rằng không quan trọng, ai cũng có thứ mình không biết. Bitch liền nói tiếp: "Chị không thích xem phim chiếu rạp lắm. Chị thích phim nghệ thuật châu Âu hơn. Thích trốn ở rạp chiếu tại nhà một mình để xem phim của Truffaut và Bresson ".
Francisco Truffaunt (1932-1984): nhà làm phim người Pháp.
Robert Bresson (1901-1999): đạo diễn người Pháp.
Ngưng một chút, lại tiếp tục nói: "Tuy nhiên, phim của Theo Angelopoulos mới chính là phim tủ của chị..." Cái tên này hơi dài, Bitch cố ý nói chậm lại, gằn lại từng chữ một, tựa như đem viết ra một lần.
Theo Angelopoulos (1935-2012): là nhà làm phim người Hy Lạp.
Sau một thời gian, Đường Ảnh phát hiện ra rằng các phim càng nhàm chán, đơn điệu, khó hiểu thì càng có khả năng được là phim tủ của Bitch. Chị ta tựa hồ đem việc xem điện ảnh trở thành trận đấu khắc nghiệt nhất của 'cú đêm' ( từ gốc - 熬鹰 - ngao ưng - là một từ thuộc phương ngữ cổ Bắc Kinh, hiện nay người ta dùng còn dùng nó với nghĩa chỉ những người hay thức khuya),làm cho tất cả mọi người ngủ hết, thì chị ta sẽ thắng và trở thành người có nội hàm nhất.
Lâm Tâm Tư thường xuyên nghe Đường Ảnh phàn nàn về Bitch, có lần cô nàng nghe xong việc gầni nhất liên quan đến Bitch, nghiêm túc chỉ ra: "Biệt danh của cậu không chính xác lắm, tớ nghĩ chị ta căn bản không phải quỷ cái, nên là " Thánh phông bạt...mới đúng".
Đường Ảnh cười lớn, sau đó nói: "Chị ấy thực sự thích 'làm hàng'. Nhưng tớ cũng thích xem chị ấy 'làm màu' như vậy".
Lâm Tâm Tư không hiểu, tại sao?
Đường Ảnh nói: "Bởi vì 'làm hàng' cũng là một loại năng lực. Mặc dù cách chị ấy thể hiện có chút khó ưa, nhưng những lĩnh vực chị ấy thể hiện quả thực có những điều tớ không biết. Nếu tớ có thể xem chị ấy làm màu nhiều hơn, dần dần, có phải tớ cũng mở rộng sự hiểu biết của bản thân lên không?"
Lâm Tâm Tư ngây người, khâm phục Đường Ảnh, cậu thực có động lực.
Đường Ảnh nghiêm túc đáp lời cô nàng, đối với những cô gái trẻ vừa mới tốt nghiệp như chúng ta, mối quan hệ xã hội so với nỗ lực càng quan trọng hơn. Cho nên, nên cố gắng hết sức để kết bạn với những người lợi hại, có kinh nghiệm và từng trải hơn mới có thể nhanh chóng tiến bộ lên.
Lâm Tâm Tư lắc đầu nói tớ không làm vậy được, chuyện gì cũng cần phải vui vẻ, phải ở cùng một người như Bitch sẽ khiến tớ điên mất.
Nhưng Lâm Tâm Tư vẫn gặp phải một vấn đề đủ khiến cô nàng phát điên - Trần Mặc đã xóa tất cả trạng thái trên newsfeed về cô.
Trần Mặc rất ít khi chủ động đăng trạng thái, trước khi cùng Lâm Tâm Tư hẹn hò, cơ bản duy trì tần suất 3 bài trong nửa năm. Sau khi hẹn hò với Lâm Tâm Tư, số lượng bài chủ động đăng trên dòng trạng thái càng ít, nhưng không thể không bị động cập nhật 2 lần 1 tháng.
Nội dung anh ấy bị bắt đăng bao gồm những bức ảnh tự chụp của Lâm Tâm Tư, những bức ảnh của anh ấy chụp, đoạn tin nhắn ngọt ngào giữa hai người. Cũng như nhiều bài sến lịm mà Lâm Tâm Tư vô tình nhìn thấy khi lướt Douyin, Weibo; chẳng hạn như "Cô gái của tôi sẽ luôn là công chúa nhỏ, tôi sẽ luôn cúi đầu trước em, chỉ dịu dàng với mình em". Một khi có hứng thú, sẽ ép Trần Mặc đăng lên trong vòng bạn bè của mình.
Lâm Tâm Tư vốn muốn chụp ảnh màn hình đăng Weibo phàn nàn: "Lời hứa của đàn ông không thể tin". Nhưng không ngờ khi nhấn vào trang chủ của Trần Mặc, phát hiện ra rằng mọi thứ liên quan đến cô nàng đều bị xóa.
Lâm Tâm Tư liền sốt ruột.
Cô nhanh chóng gọi điện thoại cho Trần Mặc. Không quan tâm rằng đang trong giờ làm việc. Khi điện thoại reo, Trần Mặc đang họp, app cần sửa lại, anh đã thức mấy đêm, giám đốc sản phẩm vẫn không ngừng cằn nhằn về một số vấn đề hoàn toàn không thể làm được, suýt chút nữa đã 'chiến nhau', hơn nữa sau khi quảng cáo lại lấy được một vài ý kiến của dư luận, pháp vụ và bên marketing đã kéo họ mở họp, "Đinh Đinh" cứ vang lên không ngừng, bực mình vì phải giải quyết làm nhiều việc cùng một lúc, khi vừa được thả, mới nhìn vào điện thoại của mình, 18 cuộc gọi nhỡ - tất cả đều từ người mà anh sợ nhất lúc này, Lâm Tâm Tư.
Nháy mắt tràn ngập dự cảm không tốt, dù hiền lành tốt tính đến đâu giờ phút này Trần Mặc cũng muốn chửi thề.
Khó khăn kiềm chế lại, quyết định không cần thô lỗ, giây tiếp theo, điện thoại lại vang lên.
Vẫn là, Lâm Tâm Tư
...
Khi Đường Ảnh tan sở về nhà, Lâm Tâm Tư đang ngồi trên ghế sô pha, tóc xõa tung, không nhìn rõ mặt. Cô nàng quay lưng về phía mình, bắt chéo chân, chống cằm, chiếc iPad trước mặt đang phát một bộ phim truyền hình Hàn Quốc với âm lượng nhỏ.
Lâm Tâm Tư làm việc trong doanh nghiệp nhà nước, về nhà sau bữa tối đúng giờ lúc 5 giờ 30 chiều, thói quen sau khi về đến nhà cũng rất cố định: chạy bộ, tắm rửa và xem phim.
Lúc Đường Anh trở về, cảm thấy bầu không khí trong nhà có chút khác thường, khi cô bước vào nhà Lâm Tâm Tư cũng không quay đầu lại, vẫn đang nhìn chiếc iPad trước mặt.
Trong khi bộ phim truyền hình tạm nghỉ, Đường Ảnh nhạy bén nghe thấy âm thanh "cạch, cạch, cạch", đến gần, thì phát hiện quai hàm Lâm Tâm Tư đang nhai, lại bắt gặp gói khoai tây khoai tây chiên đang mở.
Đường Ảnh đột nhiên cảnh giác -
Lâm Tâm Tư gần như không bao giờ ăn đồ ăn vặt, trừ khi cô nàng vô cùng chán nản, cô nàng sẵn sàng buông thả bản thân để đổi lấy hạnh phúc.
Dưới ngọn đèn bàn, cô nàng cụp mắt xuống, lông mi rung rung, dưới mắt hiện lên bóng tối, Lâm Tâm Tử mỗi lần nhai nuốt đều nặng nề khụt khịt mũi.
"Tâm Tư?" Đường Anh do dự nửa giây, vỗ nhẹ cô nàng.
Lâm Tâm Tư tựa hồ đã phát hiện Đường Ảnh quay lại, cô giật mình, nhưng cũng không lập tức ngẩng đầu lên, vội vàng vỗ vỗ vụn khoai tây chiên rơi trên iPad, lớn tiếng nói: "Này, cậu đã về rồi, tớ thậm chí còn không biết!"
Đường Ảnh hỏi cậu có việc gì không.
Lâm Tâm Tư vẫn cúi đầu khịt mũi nói không.
Đường Ảnh không biết cách an ủi với người đang buồn, giải pháp duy nhất cô có thể nghĩ ra chính là cho cô nàng tự sốc lại tâm trạng.
Ngay khi Đường Anh dừng lại nói: "Được, vậy tớ vào nhà trước."
Giây tiếp theo, khi cô vừa động, Lâm Tâm Tư đưa tay ra nắm lấy tay áo cô như nắm lấy cọng rơm cứu mạng, thút thít nói:
"....Tiểu Ảnh nh...bọn tớ chia tay rồi".
Sau đó, cô nàng thành thật ngẩng đầu nhìn chính mình, khuôn mặt xinh đẹp thường ngày giờ đã đẫm nước mắt.
Mỹ nhân rơi lệ, lòng Đường Ảnh cũng mềm một chút.
Đương nhiên là Trần Mặc đề nghị chia tay.
Lý do hợp lý nhưng rất tổn thương, anh ta bình tĩnh mà thẳng thắng với Lâm Tâm Tư - Anh không thể chịu nổi được em nữa.
Không phải là anh không yêu em mà là anh không thể chịu rổi nữa. Xem ra đã không yêu từ lâu rồi, lâu đến nỗi chữ "yêu" đã biến mất, thay bằng "chịu" rồi giờ là chịu không nổi nữa, anh ta mới quyết định chia tay.
Đường Ảnh cũng không hỏi lý do lần cãi nhau cuối cùng của họ. Đó không phải là nguyên nhân. Nếu chia tay vì không chịu đựng được thì trước lần cãi nhau cuối vốn đã có mầm mống từ lâu.
Lâm Tâm Tư từ trước đến nay luôn thích sự thẳng thắng của Trần Mặc, nhưng lúc này cô lại chưa từng ghét sự thẳng thắng ấy của Trần Mặc. Suy cho cùng, một người đàn ông dẻo miệng hơi lươn một chút sẽ nói chiếu lệ "Em rất tốt, chỉ là anh không xứng với em" khi chia tay. Chỉ những người thật thà, thẳng thắn mới có thể thành thật đến mức không quan tâm đến cảm xúc của bạn chút nào - làm bạn đã bị đá lại còn phân vân hoài nghi tự hỏi có phải mình thật sự rất tệ không.
Lâm Tâm Tư chu môi hỏi Đường Ảnh, "Thật ra, tớ vẫn chưa hiểu được.... Anh ấy, anh ấy không phải rất yêu tôi sao? Việc gì cũng nghe tớ không phải sao? Tại sao lại nói chia tay đột ngột và không hề báo trước? Cậu nói, nếu tớ có điểm nào không tốt, anh ấy không nên nói với tớ từ trước rồi sao? "
Không báo trước?
Đường Ảnh sửng sốt một chút, sau đó nghĩ, có lẽ cũng không hẳn là không có dấu hiệu, chẳng qua cậu đã chọn xem nhẹ những dấu hiệu này.
Đàn ông giỏi nhẫn nhịn trong tình yêu, còn phụ nữ lại giỏi tự lừa dối chính mình.
Cô lại nghĩ tới Trình Khác, thời điểm mà anh nói muốn kết hôn, cô cũng rất kinh ngạc, cho rằng mọi chuyện thật sự không hề được báo trước.