*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 1. Từ đó về sau, hai người Giang Phù và Tần Hoán chuyển đến định cư tại Nam Hải, trải qua cuộc sống vui vẻ hạnh phúc. —— hông, cũng không hẳn là như vậy. Giang Phù vẫn luôn bóng gió mà dò hỏi Tần Hoán rốt cuộc đã tu thành tiên như thế nào, Tần Hoán lại không chịu nói, chỉ ôm y rồi dỗ y, dỗ đến mức y choáng váng đầu óc mà quên luôn chuyện muốn hỏi. Cuối cùng cũng có một ngày Giang Phù rút kinh nghiệm xương máu, lừa Tần Hoán một mình chạy xuống u đô địa phủ, đi tới cầu Nại Hà, bưng cái bát đựng canh của Mạnh Bà quan sát một hồi. Mạnh Bà cả giận nói: "Cậu nghi ngờ đạo đức nghề nghiệp của tôi à?" Giang Phù nói: "Không phải tôi nghi ngờ ngài đâu, nhưng ngài đã từng nghĩ đến chưa, lỡ đâu có một kiểu người, có thể chất đặc biệt, trời sinh miễn dịch với canh Mạnh Bà của ngài thì sao?" Mạnh Bà nói: "Cậu cút ngay cho tôi." Giang Phù hừ một tiếng. Từ khi Tần Hoán trở lại, tính tình của y cũng thay đổi, đáng yêu khờ khạo gì đó đã dần dần biến mất, lại thêm một thân bắp thịt rắn chắc, chỉ cần đứng yên ở đó, chẳng cần làm gì cũng đã uy vũ vô cùng. Bên cạnh có quỷ sai nhịn không được mà nói: "Tiên quân à, Mạnh Bà đại nhân đâu có gì sai? Thật sự là do tên Tần Hoán ngoan cố đó mà, trong quá khứ cũng đã từng xảy ra chuyện như vậy, nếu một người mang theo chấp nhất mà đầu thai tái thế, thì sẽ để lại một ít dấu ấn trong đầu, nếu đời đời kiếp kiếp đều mang chấp nhất mà tái thế, thì dấu ấn để lại cũng sẽ càng sâu đậm." Giang Phù há hốc mồm. Lát sau y lúng túng khép miệng, nói: "Vậy cũng có thể là do canh Mạnh Bà hiệu lực không đủ mạnh mà." Mạnh Bà cười lạnh: "Bao giờ các cậu kết hôn, tôi đây cũng muốn đến dự đó." "Được thôi." Giang Phù tủi thân mà đáp ứng. Khi về đến Nam Hải, Tần Hoán đã đoan chính mà đứng tựa cửa, dù bận nhưng vẫn tỏ ra ung dung mà nhìn y. "Em mới đi đâu về đó?" Tần Hoán hỏi. Dù hắn đúng thật là đã đắc đạo thành tiên, nhưng cũng chỉ là một tán tiên yếu ớt mà thôi, vẫn cần phải dựa vào linh khí dồi dào của Nam Hải cùng tiên khí trên người Giang Phù để tu luyện, thân phận kém xa vạn dặm so với khi còn là thiên sư. Điểm này cũng thỏa mãn lòng hư vinh của Giang Phù, bây giờ Tần Hoán đã không thể rời xa mình. Giang Phù ngồi vào bên bàn, Tần Hoán đã làm xong một bàn đồ ăn đầy ắp, toàn là món y thích. Giang Phù cười đến híp cả mắt, "Mạnh Bà bảo bao giờ chúng ta kết hôn thì nhớ mời, bà ấy muốn đến dự." Đồng tử Tần Hoán co lại, rồi lập tức giãn ra, đôi mắt lấp lánh tựa sao trời. Giang Phù vốn muốn trêu hắn, chẳng hiểu sao lại thấy hắn bày ra vẻ mặt sung sướng đến thế, lại nghe hắn nói: "Cuối cùng em cũng chịu kết hôn với anh rồi ư?" Giang Phù suýt chút nữa lật bàn. 2. Dạo này Giang Phù cứ cảm thấy mình béo lên. Nửa đêm không ngủ được, y nằm trên giường xoa bụng mà nói: "Cái này, cái này là mỡ ư?" Tần Hoán đang ngủ bị y nắm tay kéo qua sờ, mơ mơ màng màng nói: "Không phải đâu, đây là cái vú." Giang Phù mắng: "Anh bị điên à?" Tần Hoán nửa tỉnh nửa mê, bàn tay tự giác mò lên trên, "Là chỗ này mới đúng, xin lỗi em." Giang Phù càng uể oải, "Em muốn giảm cân." Tần Hoán lại như không nghe thấy, xoa ngực y mấy cái rồi ngủ mất. Giang Phù không dám tăng cân, ra lệnh cưỡng chế Tần Hoán không được nấu quá nhiều đồ ăn, không được dùng dầu mỡ, từ đây về sau y chỉ muốn hấp thu tinh hoa của trời đất, linh khí của nhật nguyệt, ăn gió uống sương mà trở thành một vị hồ tiên mảnh mai tinh tế. Dù cho Tần Hoán có bằng mặt không bằng lòng, Giang Phù lại thật sự quyết tâm, đứng trước đống đồ ăn thơm ngon tươi mới cũng bất động không thèm để ý, tựa như lão tăng rơi vào trạng thái thiền định. Thậm chí khi Tần Hoán lấy sắc dụ dỗ y, y cũng từ chối, bảo không được, dạ dày dính liền với nhục dục. Tần Hoán: "Thầy Sinh Học dạy em như thế à?" Giang Phù lại mở mắt ra nghiêm túc nhìn hắn: "Tần Hoán, đêm nào anh cũng ôm em, thấy mỡ trên bụng em, anh không chê sao?" Tần Hoán: "Anh có thấy gì đâu." Giang Phù lại nhìn hắn chăm chú, hắn tránh nặng tìm nhẹ mà cười giả lả. Cuối cùng Giang Phù cũng thở dài một hơi đầy sâu xa, "Em rất thích dáng người của Phong Huyền sư huynh." Tần Hoán hơi híp mắt, thần sắc hơi nguy hiểm, "Em cũng biết rõ anh ta là một gốc cây mà, vóc người như anh ta, tam giới cũng hiếm ai có được." Giang Phù nếu như không có cảm giác, "... Nhưng em cũng thích dáng người của anh mà." Tần Hoán ngẩn người, ghen ghét trong mắt lập tức rút đi, chỉ còn dư lại dịu dàng ấm áp mềm như bông. "Thì không phải em đã có anh rồi hay sao." Hắn nói xong, kéo tay Giang Phù sờ lên người mình. Hai người mặt đối mặt ngồi xếp bằng tại chỗ, Tần Hoán mở toang vạt áo, cầm tay Giang Phù đặt lên nơi ngực trái. Vết sẹo cũ sau mấy vạn năm vẫn còn ở đó, như một thứ trang sức quyến rũ, tiếng tim đập mãnh liệt tràn đầy sức sống truyền qua lòng bàn tay Giang Phù, Tần Hoán cúi người liếm cổ y, "Em muốn sờ như thế nào thì sờ, đều là của em hết." Giang Phù vươn tay xoa đầu v* Tần Hoán, mơn trớn bụng dưới Tần, cuối cùng cầm lấy dương v*t của Tần Hoán. Tần Hoán cắn môi y nhịn cười: "Xem ra em vẫn thích cái này nhất." Giang Phù nuốt nước bọt, Tần Hoán đã đẩy y ngã xuống giường. Sự nghiệp giảm cân của Giang Phù cuối cùng cũng thất bại, bởi vì Tần Hoán sau một hôm làm tình đã bóp ngực y mà nói, "Chỗ này hình như nhỏ đi mất rồi." Giang Phù nhíu mày, "Thật vậy à?" Tần Hoán tỏ vẻ đáng thương nói: "Em nỡ lòng nào đối xử với anh như thế? Toàn thân anh đều để em sờ thoải mái, anh chỉ muốn sờ ngực em mà thôi, nhưng nó lại bị em làm nhỏ đi." Giang Phù cũng thật sự hơi băn khoăn: "Em chỉ muốn giảm eo thôi mà." Tần Hoán vươn tay nghiêm túc đo đạc cái eo cường tráng của Giang Phù, nói: "Nếu em muốn giảm eo, thì anh có một cách này." Ngày hôm sau, Giang Phù nhìn thấy một cái vòng hula mới toanh trong phòng. Y không thèm nói chuyện với Tần Hoán suốt ba ngày liền. 3. Sau khi trả Tiểu Quai về cho hai chồng chồng Vong Ưu cùng Lâm Phong Huyền, Giang Phù cảm thấy cô đơn muốn chết. Ban ngày thì còn đỡ, chỉ ngồi im lặng ngẩn người mà thôi, nhưng đêm đến y sẽ chui vào ngực Tần Hoán mà khóc huhu, nước mắt nước mũi tèm lem dính đầy vạt áo Tần Hoán.. "Ông đây đã nuôi nó chín vạn năm!" Giang Phù lớn tiếng nói, "Nó bảo đi rồi đi thật luôn!" Tần Hoán vỗ lưng y, dịu dàng hỏi: "Không thì hai ta cũng sinh một đứa đi?" Giang Phù có hơi sững sờ, "Em không muốn anh tổn hại thân thể." Giọng nói Tần Hoán lại càng thêm dịu dàng: "Sẽ không, phải là em sinh mới đúng." Giang Phù liền trừng mắt nhìn. Y làm gì có khả năng sinh đẻ? Y không giống như Phong Huyền, y là một người đàn ông da dày thịt béo chân chính. Tần Hoán đè lên người y, tiếng hít thở trong đêm tối cũng trở nên triền miên ám muội: "Em nghĩ xem, tiểu hồ ly không tốt sao? Lông xù đáng yêu, cũng đâu có kém rồng con nhà anh ta?" Không đâu, tiểu hồ ly rất dễ thương nha! Giang Phù không thấy buồn nữa, y nghĩ nếu mình có thể sinh con được, thì nhóc hồ ly kia chắc chắn sẽ rất đáng yêu. Y không nghĩ đến Tần Hoán vốn là một tên biến thái, hắn đưa ra đề nghị như vậy, thật ra trong đầu đã có sẵn âm mưu. Tam giới có lúc âm dương hỗn loạn, thường hay xảy ra thiên tai đại nạn, còn có những hiện tượng kỳ bí, một trong số đó, chính là nam hóa thành nữ, lấy chồng sinh con, chuyện này trong sách sử của người phàm cũng có không ít ghi chép. Tần Hoán không hề có hứng thú với thiên tai gì đó, nhưng hôm nào hắn cũng nhìn chằm chằm vào thước trắc tinh mà tính toán, chờ đến thời điểm âm dương giao hòa, lập tức kéo Giang Phù lại, ưm ưm a a mà thao lộng một phen, còn nhất định muốn bắn vào trong. Giang Phù hỏi anh bị làm sao vậy?! Tần Hoán nói dõng dạc mà nói: Anh đang lai giống. Giang Phù không còn lời nào để nói, dù sao mệnh thần tiên cũng dài lắm, y theo Tần Hoán đùa giỡn một chút thì có sao. Về sau không biết thế gian đã trôi qua mấy ngàn năm, hai người cũng coi việc này như chút trò tình thú trên giường, tỷ như một người sẽ nói: "Em sinh con cho anh nhé." người còn lại sẽ co chặt chỗ kia mà đáp: "Vậy phải xem năng lực của anh đến đâu.", chẳng ai nghĩ tới, vậy mà thật sự có một ngày, bọn họ trúng thưởng. Giang Phù vốn là đại phu, y tự bắt mạch cho mình mà sợ run cả người, thậm chí còn không dám tin mà đòi rạch bụng ra xem. Tần Hoán vẫn còn tương đối tỉnh táo, dịu dàng an ủi y, lần này âm dương giao hòa chỉ có một tháng thôi, em ráng chịu đựng qua một tháng này là xong, ngoan nào. Giang Phù tức điên lên đòi lấy dao đâm chết hắn, Tần Hoán nhắm mắt lại, nói: em muốn giết thì giết đi, nhớ chôn xác anh dưới cây hoa đào ở Đại Hoang là được." Giang Phù:... Dù thân thể Giang Phù tương đối khỏe mạnh, nhưng y đã từng thấy thảm trạng khi sinh con của Phong Huyền, trong lòng vẫn còn bóng ma tâm lý, không nhịn được mà cảm thấy sợ hãi. Đến ngày sinh con, Trường Dao còn dựa vào quen biết mời một vị Đại La Kim Tiên đến giúp đỡ, Giang Phù bị hạ chú gây mê, nắm tay Tần Hoán càng chặt. Tần Hoán lúc này mới bắt đầu cảm thấy lo lắng, sợ hãi cùng hối hận không nói nên lời tựa như sợi tơ quấn lấy yết hầu, hắn tiến lên trước, giọng nói dịu dàng cũng khàn cả đi: "Có anh ở đây." Giang Phù lắc lắc đầu, nói: "Nếu như em khó sinh mà chết, xin hãy chôn em dưới tán cây hoa đào ở Đại Hoang." Tần Hoán:... Cuối cùng Giang Phù thành công sinh hạ một tiểu hồ ly tròn 2 cân, vừa chui ra đã cất giọng khóc khí thế ngất trời, rất có phong thái của ba nó ngày xưa. Tần Hoán ôm tiểu hồ ly ngồi bên đầu giường, Giang Phù hồi phục tương đối nhanh, nhìn đứa nhỏ hoàn toàn khỏe mạnh không có vấn đề, nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Tần Hoán." "Hả?" Tần Hoán lập tức cúi đầu xuống. Giang Phù cắn một cái lên lỗ tai hắn: "Chồng ơi." Tần Hoán từ từ ngồi thẳng dậy, "Nhóc con, đùa vậy không vui đâu." Sau đó nhét lại góc chăn, đặt nhóc hồ ly lên gối, rồi chật vật chạy vào phòng tắm. Giang Phù nắm góc chăn cươi ngu một mình. Tiểu hồ ly bên cạnh cũng ngây thơ cười theo. Giang Phù cầm móng vuốt nhỏ của nó, tiểu hồ ly còn vẫn chưa mở mắt, lại bắt được đầu ngón tay y, nhét vào trong miệng nhỏ còn chưa mọc răng mà gặm. "Lông của con còn đỏ hơn lông ba, lớn lên chắc chắn sẽ đẹp hơn cả ba." Giang cũng không quên mình đã từng là con hồ ly xinh đẹp nhất Thanh Khâu, "Gọi con là Hỏa Hỏa nhé. Con thấy sao? Cái tên này nghe còn hay hơn cả Tiểu Quai." Tại thiên đình cách đó mấy ngàn dặm, Tiểu Quai hắt hơi một cái. Tần Hoán trong phòng tắm vất vả xử lý cái kia rồi tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo trở vào phòng, nhìn thấy hai con hồ ly một lớn một nhỏ tựa vào nhau ngủ say sưa. Hắn yên lặng cúi thấp người hôn lên trán mỗi đứa một cái, dựa người vào mép giường, khóe môi vẫn còn ý cười ấm áp, dần dần chìm vào giấc ngủ. ===Hết phiên ngoại 1=== *Cho ai chưa hiểu thì Tiểu Quai là con của Phong Huyền nha, tác giả không nói rõ nên hơi gây hoang mang một xíu á. *Bonus cho cái hình nè, thử tưởng tượng cảnh Giang Phù lắc vòng đi hen ^^
_______________ #Riz: Để tối tui tranh thủ làm nốt cái phiên ngoại cuối cùng rồi up luôn, là bộ này chính thức hoàn nha!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]