Đại gia đình của Giang Phù ở Thanh Khâu cũng đứng ở hàng lão yêu, trên có ba người anh cùng mười mấy người anh chị em họ, từ nhỏ đã ngâm mình trong mật ngọt sủng ái.
Y có một bộ lông màu đỏ mềm mại bóng loáng, một đôi mắt to trong suốt tròn xoe, còn có một cái đuôi xù siêu to, chóp đuôi còn có một đốm lông trắng lạ mắt. Dựa vào bộ dáng khả ái có một không hai này, mỗi ngày y đều quấn lấy cha mẹ anh chị trong nhà mà đòi này đòi kia, chính mình cũng không lo tu hành, bảy mươi, tám mươi tuổi mà vẫn còn là một con hồ ly con, chẳng cần trợn mắt mà cứ thế kêu một tiếng, sẽ có người đau lòng đến ôm y. Dưới loại cưng chiều vô đối này, đừng nói hóa hình thành người, ngay cả thuật phòng thân cơ bản y cũng học không xong.
Không sao hết nha, cha mẹ luôn nói vậy. A Phù nhà chúng ta đáng yêu thế này, sau này hóa hình chắc chắn sẽ là người đẹp các thôn quanh đây, còn học phòng thân cái gì, đến lúc đó các thần quân sẽ tranh nhau đạp cổng đến cầu thân, ai nhìn thấy con còn chả muốn đem nâng niu trong tay hay sao?
... Dưới lập trường như vậy, đây chính là điển hình của việc nhận thức sai lệch dẫn đến sự cố trong việc nuôi dạy con.
Nói là sự cố, là bởi vì tiểu hồ ly trong một lần đi du lịch cùng gia đình, không cẩn thận đi lạc mất. Lúc đó y cũng chỉ là một con vật nhỏ, chạy loạn một hồi lại thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sach-huong-dan-danh-cho-ho-ly-tinh-lac-duong/1136656/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.