Liên tục mấy ngày liền, Tần Hoán đều canh giữ bên giường bệnh Giang Phù một tấc cũng không rời, ngay cả cháo cũng là một tay hắn đút từng muỗng từng muỗng cho y ăn.
"Tay tôi chỉ bị thương chứ không phải tàn phế." Giang Phù nói thầm.
Tần Hoán vậy mà có vẻ như rất thích công việc đút cháo này. Áo sơ mi trắng đã mở bung hai nút trên cùng, ống tay áo cuốn lên cao, múc một muỗng cháo lên thổi nguội rồi mới đưa đến bên miệng Giang Phù. Giang Phù giương mắt nhìn hắn, hai người giằng co nửa ngày, rốt cục Giang Phù cúi cũng cúi đầu chịu thua, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm chút cháo trên cái muỗng nhỏ, dường như còn có vẻ sợ hãi.
Đút y ăn xong bát cháo, trên trán Tần Hoán đã rịn một tầng mồ hôi mỏng.
Giang Phù nhàm chán nói: "Ngài còn chuyện gì nữa không?"
Tần Hoán im lặng trong chốc lát rồi nói, "Cậu vì tôi mà bị thương."
Giang Phù cười một tiếng, "Anh cũng biết đấy à, cơ mà cũng chẳng sao hết.", y giơ cái tay bị băng thanh cái bánh chưng lên, y tá đứng bên kia giường nhìn thấy mà trợn cả mắt, "Tôi da dày thịt béo, chút xíu thương tổn đó chẳng nhằm nhò gì." Đâu chỉ không nhằm nhò gì, y thầm rủa một tiếng, cho dù là Đại La Kim Tiên cũng tìm không thấy sẹo đâu nha!
Y dương dương đắc ý nhìn Tần Hoán, Tần Hoán lại không hề cười với y, phối hợp với bộ dạng đeo kính mắt như thư sinh kia, vẻ thanh lãnh càng trở nên rõ ràng.
"Nếu thân thủ cậu không tầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sach-huong-dan-danh-cho-ho-ly-tinh-lac-duong/1136652/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.