Cuối tuần hiếm khi có nắng ấm, bà nội muốn rangoài hít thở khí trời, Lục Xuyên mượn được chiếc xe lăn từ chỗ y tá, ôm để bà nội ngồi vững lên ghế, thân hình anh cao lớn, chuyện này thật dễdàng.
Kim Hạ cầm chăn đứng bên cạnh, chờ bà nội ngồi xongliền đặt lên đùi bà, kéo ngay ngắn các góc, ông Kim Đầu giữ tay xe lăn,chỉ huy: “Hai đứa đi theo, ba đẩy là được.”
Kim Hạ và LụcXuyên đi phía sau, khoảng cách giữa hai người khoảng một bàn tay, LụcXuyên đột nhiên có loại ảo giác, nghĩ rằng đây là người một nhà ra ngoài tản bộ. Trên thực tế, anh càng ngày càng cảm thấy, bọn họ thực sự làngười một nhà.
Bà nội và bác trai đều đặc biệt thành thực,không có tâm cơ gì, thuộc loại ‘ân tình một giọt báo đáp biển sâu’, ởchung lâu, bọn họ cũng không xem anh là người ngoài, bà nội nằm trêngiường bệnh còn nhớ bảo anh giữ gìn thân thể, bác trai ở nhà hầm canh bổ gì mang đến, mỗi lần đều nhớ giữ lại cho anh một chén.
Nếu chạm đến cuộc sống có thể có cảm giác, vậy bọn họ sẽ có xúc cảm hơi thô ráp như vải bông in hoa, thoạt nhìn chất lượng không cao, lại ấm áp rắn chắc. Hằng ngày quay chung quanh nói chuyện cùng bọn họ, cũng đều làchút việc vặt củi gạo dầu muối, mấy thứ lắt nhắt lộn xộn của cuộc sống,không thành 1 bài thơ đường phong nhã được.
Nhưng thế giớitrong suốt thấy đáy như vậy, làm anh cảm thấy kiên định. Gia đình làđương nhiên, là nơi an toàn, nếu dòng nước xiết gợn sóng xã hội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-yeu-ngot-ngao/781704/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.