“…” 
Liễu Chi Nhàn chun mũi, nghiêng đầu chống má, trông ra ngoài cửa sổ. 
Hùng Dật Châu có cảm giác bản thân biến thành chó nghiệp vụ gánh vác thêm nhiệm vụ, bị đút từng miếng “cẩu lương” đến mức mắc nghẹn không thở nổi. 
Tứ chi cậu đã phát triển đầy đủ lắm rồi, nếu còn tiếp nữa thì cơ ngực cũng có thể nhảy disco mất. 
Hùng Dật Châu ép mình tập trung lái xe. 
Nhưng chỗ cẩu lương này như được trộn với rượu nồng độ cao, chưa gì Hùng Dật Châu đã chóng mặt. 
Chị gái cậu hẹn hò với cấp trên là cảm giác thế nào? 
Cậu phải gọi là anh Tiểu Chiêu hay là anh rể đây? 
Lỡ sau này chia tay thì không phải càng khó chịu hơn ư? 
Chính cậu cũng không biết trả lời những vấn đề này như thế nào nữa. 
Nhưng có một vấn đề có thể khẳng định, đó là cậu thật sự phải gọi Khang Mạn Ni một tiếng “tổ tông”. 
Xe cảnh sát dừng lại trước vườn ươm, cuối cùng chiếc chìa khóa kia cũng tra vào ổ. 
Liễu Chi Nhàn bất giác sờ cổ tay, cảm giác bị còng tay trói buộc dường như vẫn lưu lại bên trên, trong một thoáng, cô còn nghĩ người kia sẽ kéo lại gần. 
Liễu Chi Nhàn cười nhạo: “Dùng xe cảnh sát làm chuyện cá nhân không sao đấy chứ?” 
Bàn tay tội ác nhưng đẹp đẽ kia lại đưa đến dưới mắt cô. 
“Nếu làm chuyện cá nhân thì có phải nên trả tiền xe không?” 
Liễu Chi Nhàn đập một phát, Khang Chiêu nắm đầu ngón tay cô rồi nhanh chóng buông ra. 
Nhiệt độ trong lòng bàn tay quanh quẩn ở đầu ngón 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-xuan-tren-dinh-non-ngan/1689129/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.