Liễu Chi Nhàn khoanh tay, ngón trỏ quấn lọn tóc bên tai đùa nghịch.
Những khi mất tự nhiên là cô luôn làm động tác này.
Liễu Chi Nhàn chun mũi, hỏi ngược lại: “Thế còn anh?”
Khang Chiêu nửa thật nửa giả đáp: “Nhỉnh hơn em.”
Cô cười mắng: “Miệng mồm láu lỉnh.”
Khang Chiêu tiến tới một bước, Liễu Chi Nhàn dựa lưng vào lan can, không còn chỗ để lùi nữa rồi.
Cô mỉm cười: “Anh mà lại gần nữa là chậu cây sẽ rơi đấy.”
Sau lưng có thêm cảm giác đệm, Khang Chiêu nắm lấy eo cô, nhưng không vuốt ve thăm dò như trước.
Khang Chiêu nói: “Thế này thì không phải có thể rồi sao.”
Anh có thể, còn cô thì không.
Tim Liễu Chi Nhàn đập thình thịch, nửa là hoang mang nửa là rung động.
Đối với cô, Khang Chiêu như làn sương dày đặc bao trùm ngọn núi, phủ mờ đôi mắt của người leo núi.
Cô có cảm giác cứ thiếu gì đó.
Liễu Chi Nhàn cựa mình thoát khỏi sự bao vây của anh, “Để tôi tìm túi đựng cây Bình An cho anh.”
Cô chẳng có lắm ưu điểm, nhưng giỏi nhất là đổi đề tài.
Khang Chiêu nuối tiếc cười cười, song cũng không nói nhiều.
Liễu Chi Nhàn lại lấy ra mấy hộp thức ăn mèo đóng hộp trong kho lương của Khang Tiểu Chiêu, bỏ vào túi định đem sang cho mèo cái nhà kia.
Khang Chiêu chủ động nhận lấy, “Để tôi đem cho.”
“Tôi tưởng anh…”
Khang Chiêu nói: “Tết nhất tôi vẫn đem ít đồ đến mà.”
Người đàn ông này làm việc rất dứt khoát, không vòng vo tìm cớ, chẳng trách những người ở trấn Nam Ưng biết anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-xuan-tren-dinh-non-ngan/1689126/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.