Hùng Lệ Cẩn đuổi theo con gái chạy xuống lầu – tất nhiên Liễu Tân Giác sẽ không cúi đầu trước – lúc đi ra thì thấy cảnh đó. Thế là đã chứng thực tin đồn.
Đồng thời cô cũng không muốn để Khang Chiêu thấy sự quẫn bách của mình trước mặt người nhà.
Liễu Chi Nhàn ngồi lên ghế lái, Khang Chiêu cất hành lý cho cô xong thì về chỗ cũ.
Liễu Chi Nhàn hỏi: “Muốn đi đâu?”
Khang Chiêu nói: “Cô lái được không?”
“Bị tát chứ có bị chặt chân đâu.”
Người bên cạnh im lặng.
Liễu Chi Nhàn nói: “Tôi vẫn ổn.”
Khang Chiêu: “Cô muốn đi đâu cũng được, lát về tôi tự gọi lái xe hộ.”
Liễu Chi Nhàn lái đến hướng nhà trọ của Hi San San.
“Mai anh có rảnh không? Lần trước đã nói sẽ đãi anh một bữa. Tôi sắp đến vùng khác mua giống, hai ba tháng tới chắc sẽ không rảnh. Lùi nữa sợ tôi sẽ quên mất.”
“Cô uy hiếp tôi?” Sự mệt mỏi sau rượu làm nhạt đi giọng chất vấn.
Liễu Chi Nhàn không muốn nói chuyện lắm, “Uy hiếp có thành công không?”
Khang Chiêu hơi gập người, điều chỉnh tư thế ngồi, “Trưa mai rảnh.”
Đến dưới lầu nhà trọ Hi San San.
Hi San San xuống lầu rất nhanh, Liễu Chi Nhàn không kịp “chạy trốn” từ trên xe Khang Chiêu.
Khang Chiêu xách hành lý xuống, Hi San San nhận lấy, nở nụ cười thương hiệu của người dẫn chương trình: “Chào anh, tôi là Hi San San, bạn thân của A Nhàn. Cám ơn anh đã đưa cô ấy về.”
“Khang Chiêu.” Dù say chưa tỉnh, Khang Chiêu vẫn thong thả, “Là cô ấy lái xe đưa tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-xuan-tren-dinh-non-ngan/167493/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.