Bầu không khí trở nên sượng sạo mấy giây. 
Chẳng biết được là anh trả đũa hay chỉ nói chơi. 
Mà nếu là thật thì rất phù hợp với lý do đêm đó Khang Chiêu quyến rũ cô, bởi anh có đủ điều kiện; còn nếu là giỡn thì cũng phù hợp với tâm lý anh trêu cô. 
Nhưng trong tiềm thức Liễu Chi Nhàn lại tưởng là thật, thế nên có làm cách gì cũng không xua được sự khó chịu khi “tác thành cho người ta”. 
Liễu Chi Nhàn gân cổ nói: “Anh còn xé rách sườn xám của tôi.” 
Khang Chiêu trố mắt như muốn nói: Có à? 
Liễu Chi Nhàn mở ảnh trong điện thoại ra, dí tới trước mắt anh. 
Khang Chiêu chế nhạo, “Còn chụp ảnh lưu bằng chứng cơ đấy, ý thức cao nhỉ.” 
“Dù gì tôi cũng là người thân của cảnh sát mà.” 
Khang Chiêu nửa cười nửa không liếc cô. 
Liễu Chi Nhàn cứng cổ: “Bộ nói sai hả? Anh xem giờ đi, cách lúc ‘xảy ra chuyện’ chỉ có mấy giờ. Trong thời gian ấy tôi chỉ ở bệnh viện với bố, không đi đâu cả.” 
Ảnh này được cô chụp sau khi về nhà, tư thế đang ngồi, sườn xám rách một đoạn để lộ bắp đùi. 
Nơi bị rách khiến người ta liên tưởng đến việc bạo lực, càng khiến đôi chân mảnh khảnh trắng muốt trở nên đáng thương. 
Ánh mắt Khang Chiêu lúc này y hệt như miêu tả bên trên. 
Liễu Chi Nhàn cất điện thoại. 
Khang Chiêu thôi cười, “Chuyện nhỏ, mua ở đâu? Tôi mua trả cô.” 
Cô chỉ muốn kích anh thôi, chẳng ngờ cái người này lại dứt khoát đến vậy, Liễu Chi Nhàn không nhường không được. 
“Thôi được 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-xuan-tren-dinh-non-ngan/167486/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.