Nụ cười tắt lịm, gương mặt xinh xắn hơi trùng xuống, ánh mắt hụt hẫng nhìn về phía người đàn ông.
Đúng là, không nên đặt niềm tin vào anh ta.
"Công gì?"
Dẫu biết là cái giá phải trả rất đắt, nhưng Khúc Yểu Sa vẫn đâm đầu vào.
"Làm tôi hài lòng, em sẽ có được đồ mà mình muốn!"
Nghe xong, Khúc Yểu Sa cong môi để lộ một nụ cười châm biếng.
"Làm hài lòng anh?"
Vừa nói cô vừa cười nhạt, đáp lại nhanh chóng: "Có phải anh coi tôi là gái bán hoa phải nghe theo mọi sự yêu cầu của anh sao?"
Người đàn ông ngay lập tức đáp trả lại.
"Tôi chỉ muốn người phụ nữ của mình làm tròn trách nhiệm của mình."
Nói xong, anh ta còn không quên chỉ tay về phía ray đựng chiếc váy màu vàng nhạt đạt bên cạnh mình, ngầm ra ám hiệu rằng nó đang chờ đợi cô hoàn thành nhiệm vụ.
Khúc Yểu Sa cắn răng, nhìn chằm chằm vào chiếc váy gấp gọn trong ray giả gỗ đó, hai tay nắm chặt một mớ vải.
"Anh muốn tôi lấy lòng thế nào?"
Bất đắc dĩ, cô buộc mình phải mở miệng nói với người đàn ông.
Anh ta có thứ cô cần, đương nhiên sẽ gượng ép được cô.
Người đàn ông nhếch môi để nụ cười đắc ý, khuôn mặt đẹp hai ngửa ra phía sau, ánh mắt phẳng lặng như mặt hồ nhìn về phía Khúc Yểu Sa.
"Hôn tôi!" Anh nói ngắn gọn, xúc tích, dễ hiểu.
Khúc Yểu Sa nhẫn nhịn, kiềm chế lại lửa giận phẫn nỗ vào trong lòng.
Cô mạnh dạn ngồi lên đùi của người đàn ông, vươn tay ra ôm choàng lấy cổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-xuan-du-hoac-quan-quyt-khong-roi/262474/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.