Để con gái một mình ở trong phòng rồi đi xuống nhà tiếp tục ăn tối,bà ta nở một nụ cười gượng gạo rồi ngồi xuống ghế.
“ Hân Nghi! con thông cảm cho con bé nha,nó còn nhỏ quá..”_ bà ta lên tiếng nói ngọt ngào.
“ Dạ không sao đâu dì,Cao My vẫn còn nhỏ.”
“ Dì sao “,Hân Nghi gọi mình là dì chứ không phải là mẹ. Chắc là Cao Chí Đình đã nói cái gì đó rồi..
Nhưng thôi mặc kệ đi,dù gì thì mình cũng không có ưa gì nó.Cứ gọi làm sao thì gọi, chỉ là mấy câu nói thôi mà nên cũng không cần câu nệ gì cả.
Ăn tối xong thì người làm đi lên dọn dẹp còn cả nhà thì đi ra phòng khách nói chuyện với nhau..
Quản gia cũng đem cơm lên cho Cao My,lúc này đây thì con bé đang chơi xếp hình.Ân Liêu đặt chén cơm lên bàn rồi cũng đi ra khỏi phòng..
Đợi Ân Liêu đi ra thì con bé mới ăn cơm,vừa ăn vừa khóc đúng là nước mắt chan cơm mà.
Nhớ lại những gì mà mẹ đã nói khiến cho Cao My phải khóc,từ nhỏ đến lớn phải nghe những lời như vậy khiến cho con bé có cái nhìn khác về xung quanh,Cao My thấy ai nói chuyện thì cũng khó chịu hết,tâm lý cũng không được bình thường như những đứa trẻ khác nữa..
Ăn cơm xong thì lại tiếp tục ngồi xuống đất chơi xếp hình,vừa chơi ngồi cuộn mình ở trong một góc tường..
Chí Đình lên thư phòng nói chuyện cùng với ba của mình một lúc còn Hân Nghi thì ra ngoài xích đu ngồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-xuan-ben-nhau/3550548/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.