“Bác sĩ Tương, sao mà cái người kia gần đây suốt ngày đến đây khám răng vậy? Mỗi lần có mặt chú ấy là lại không tới lượt cháu.” Trong phòng khám nha khoa, Tiêu Duy Thịnh ngước mắt lên hỏi Tương Bách, trong con ngươi tràn ngập khó hiểu.
“Chú ấy bị sâu răng ạ? Nhưng mà lớn như vậy rồi cơ mà, chắc không phải sâu răng chứ, cũng không đeo niềng răng, hay là chú ấy giả vờ?” (Đoạn này ta chém đó J)
Mấy tuần nay, toàn bộ thời gian thăm khám đều bị một người hẹn trước, không ai khác chính là Hoắc Dĩ Tường, khiến cho ngay cả khách quen như Tiêu Duy Thịnh muốn tới khám răng cũng không gặp được.
“Chú ấy không phải sâu răng, là mọc răng khôn.” Tương Bách trả lời cậu bé.
“Thế chỉ cần khám hai ba lần là được rồi chứ…” Tiêu Duy Thịnh vẫn không chấp nhận: “Đi khám nhiều thế vậy để làm gì?”
“Không phải cháu cũng khám nhiều lần sao?”
“Nhưng cháu quen chú.” Tiêu Duy Thịnh thích đến đây chơi với Tương Bách.
“Chú ấy với chú cũng không phải là không quen biết.” Tương Bách ngồi bên cạnh bàn làm việc đọc sách y, bưng tách cà phê lên nhấp một ngụm. Ngoài cửa sổ trời đã mưa suốt ba bốn ngày nay mà chẳng thấy có dấu hiệu tạnh. Tuần này, Hoắc Dĩ Tường vẫn bất chấp mưa gió mà ngày nào cũng đến phòng khám. Hoắc Dĩ Tường muốn Tương Bách giúp cậu ấy nhổ cái răng khôn bị nhiễm trùng kia đi.
Cẩn thận mà nói thì anh thấy không nên nhổ vì răng khôn cơ bản là rất khó nhổ, chúng lại liền với nhiều dây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-vi-xu-xu-khai-he-liet/1310921/chuong-9-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.