Phí Tử Ngang cả một đêm không chợp mắt.
Lòng hắn giống như bị đè một tảng đá lớn, khiến cho hắn buồn bực đến không thở nổi.
Hắn cảm thấy sự tình không đơn giản như thế.
Cá tính dì Mai hắn biết rõ, dì cư xử bình tĩnh, kết quả sự việc lại có thể khiến người ta sợ hãi.
Hắn ngồi trên sô pha kí túc đợi đến hừng đông.
Tiểu Kì không về.
Gọi di động cậu, vẫn là tắt máy.
Mất tin tức của cậu khiến Phí Tử Ngang lo đến sắp phát cuồng!
A, có thể nào cậu ấy trực tiếp đi học không?
Đúng, nhất định là thế. Tiểu Kì biết mình đang đợi cậu ấy, nhất định sẽ về.
Ôm ấp tia hy vọng cuối cùng, Phí Tử Ngang vội vàng chạy tới phòng học.
“Vương tử, chào.”
Một bước vào phòng học, các học sinh đều ân cần hỏi thăm hắn, nhưng Phí Tử Ngang lại không trả lời.
Không có lòng dạ nào.
Chỗ ngồi của Tiểu Kì không một bóng người.
“Các người có thấy Mạnh Niệm Kì không?”
“Không có a, cậu ta không đi học.”
“Cậu ta sẽ không đến đâu.” Có một bạn nam đột nhiên chạy đến bên Phí Tử Ngang hưng phấn nói, “Vương tử, tin tốt a, nghe nói Mạnh Niệm Kì muốn chuyển trường!”
“Cái gì?” Phí Tử Ngang trong lòng giật mình: “Cậu nói bậy!”
“Là thật, mẹ em làm phòng giáo vụ a, sáng sớm đã nhận được điện thoại của mẹ Mạnh Niệm Kì, nói từ nay trở đi không đến học nữa, vài ngày sau sẽ làm thủ tục chuyển trường cho cậu ta.”
“Mẹ ơi, đây đúng là tin tức động trời a!”
“Thật tốt quá, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-vi-vuong-tu/1312496/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.