Tự do là vận mệnh của con người.
—— Lời tựa.
Bạn đã từng chơi Solitaire chưa? Đôi khi tôi thấy con người và vận may khi chơi trò chơi rất giống cuộc đời, rõ ràng bài đã nắm chắc trong tay, vì sao luôn khiến người ta hết cách như vậy. Thời gian quay ngược trở về năm 2002, tôi ở Trùng Khánh, ngày càng xa Bắc Kinh, vô cùng chán nản, hoang mang đến tột cùng, thuê một căn phòng đơn, sống dựa vào việc viết kịch bản phim truyền hình.
Thành phố này núi liền núi, quanh năm không rõ ánh mặt trời, nhìn từ cửa sổ phòng chỉ thấy mênh mông sương mù.
Căn phòng bài trí đơn giản, độc một chiếc chăn mỏng và một cái gối, tối ngủ trên mặt đất, mùa đông không có điều hòa nên lạnh run cầm cập. Đồ điện duy nhất là cái phích đun nước để lúc đói bụng nấu mỳ gói, ngược lại sách truyện xếp chồng chất, trái một quyển, phải một quyển; ghi-ta đặt cạnh tường, đã rất lâu không được sờ đến, phủ đầy bụi; chiếc nhẫn anh đưa tôi hồi trước được tôi lặng lẽ tháo xuống, cất vào hộp.
Khi rỗi rãi tôi sẽ ra ngoài đi dạo, hoặc sáng sớm ngồi bên đường nhìn người qua lại, giống như xem một đoạn phim điện ảnh.
Bởi vì ở rất gần Thiên Môn, khi tâm tình không tốt tôi sẽ lên thuyền ngắm cảnh đêm. Không như sông Tần Hoài, theo tôi thấy, sông nước ở đây bát ngát, đèn đuốc ven bờ rực rỡ, rất nhiều người, rất nhiều nhà, thật tuyệt.
Cắt tóc, đốt thư, tôi chợt phát hiện quá khứ chẳng đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-troi-nhuom-toi/2522449/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.