Chương trước
Chương sau
HAI NĂM SAU.

Thành phố vẫn không thay đổi quá nhiều, hình bóng người con gái đó vẫn in đậm trong tâm trí của hắn.

Suốt thời gian qua hắn không ngừng tìm kiếm chỉ có thể hụt hẫn sau mỗi lần nhận được kết quả, có thể là cô còn sống nhưng mãi vẫn không quay lại thế này.

"Ngự tổng..em gái anh muốn gặp anh" - Nghị Dân đi vào căng thẳng, vì sự mất tích của Ninh Tư Kiều nên tâm tư của Ngự Cẩn Thiên không còn như lúc trước.

"Không gặp"-Ngự Cẩn Thiên thản nhiên hút một hơi thuốc lá nhìn xa xâm ra cửa sổ lớn.

"Cô ấy nói..cha của ngài nhập viện..cần phải.." - Nghị Dân toát hết mồ hôi còn chưa kịp nói hết câu thì một tiếng đỗ vỡ rơi xoảng xuống đất.

"Ra ngoài" - Ngự Cẩn Thiên đáng sợ cứ như hắn đã thật sự đổi tâm tính sự tàn độc còn gấp bội hơn.

"Vâng.." - Nghị Dân sợ đến xanh cả mặt lập tức cuối người chạy ra ngoài.

.

.

Ngự Lương Đình bên ngoài khuôn mặt trầm mặc đối diện là Ngự Xuân Hi gương mặt bất lực buồn bã. Tại sao đều là anh em ruột nhưng Ngự Cẩn Thiên lại đối xử lạnh lùng như vậy.

Ngự Hàng Tướt đã già đi rất nhiều trong hai năm, có lẻ ông đã nhận thức ra điều gì đó về lỗi lầm của bản thân khiến cả gia đình rơi vào tình thế này.

Từ khi anh em Ngự Xuân Hi và Ngự Lương Đình về nước thì Ngự Cẩn Thiên không gặp Ngự Hàng Tướt một lần nào. Một phần do sự mất tích của Ninh Tư Kiều khiến hắn hoàn toàn thay đổi khiến cho người ta sợ hãi. Lôi Thế Sâm cũng chính vì điều này cũng chấp nhận xác nhập cổ phần vào Ngự Thị trở thành một cổ đông khá lớn trong tập đoàn.

"Anh ấy luôn như vậy sao ?" - Ngự Xuân Hi uống ly trà ấm nhìn ra cửa sổ nói với Ngự Hàng Tướt.

"Ta nhìn nó lớn lên nhiều năm như vậy nhưng giờ cả hành động lời nói của nó một câu ta cũng không hiểu nỗi" - Ngự Hàng Tướt mệt mõi tay xoa đầu.

"Cô gái Ninh Tư Kiều đó đối với Cẩn Thiên có vị trí quan trọng đến vậy sao ?" - Ngự Lương Đình nhìn tấm ảnh trên báo.



"Người mà nó yêu hơn sinh mệnh.."

Sau khi Ninh Tư Kiều biến mất Ngự Cẩn Thiên hoàn toàn thay đổi, sự tàn nhẫn của hắn khiến người ta sợ hãi kinh khủng. Những trò chơi điên rồ của hắn khiến không ít người mất mạng ngay cả việc hành hạ sống không bằng chết.

.

.

Ở một nơi khác, Lôi Thế Sâm ngồi bên cạnh Vệ Phù Uyên đang hôn mê.

"Phù Uyên..em phải tỉnh lại để cùng anh tìm con gái chúng ta đi chứ, anh sắp không biết phải làm gì rồi"

Giọng nói nhợt nhạt, mái tóc ông đã bạc đi rất nhiều vì suy nghĩ trong những năm qua. Vệ Phù Uyên vẫn không tỉnh lại, Lôi Thế Sâm lấy quyền lực áp chế Vệ Thị đổi lấy Vệ Phù Uyên tuy ác cảm ngày càng tăng cao nhưng ông ta không còn cách nào khác để dành lấy Vệ Phù Uyên.

Lúc này, Vệ Phù Uyên giống như đang nằm mơ thấy một khuôn mặt bé gái bầu bỉnh rồi lại nét mặt thiếu nữ xinh đẹp hệt bà lúc trẻ. Bàn tay bà khẽ động làm cho Lôi Thế Sâm kinh ngạc không khỏi đứng bật dậy kêu lớn tên bà.

"Phù..Phù Uyên..em tỉnh rồi phải không..Phù Uyên"

Bác sĩ sau khi nghe được còi báo thì chạy vào nhanh chóng kiểm tra, Lôi Thế Sâm bên ngoài chờ đi đến đi lui không thể bình tĩnh.

-----

"Lôi tổng chúc mừng ngài..Lôi phu nhân tỉnh rồi"

Sự vui mừng của ông lúc này không thể miêu tả nỗi nữa ông vội cảm ơn bác sĩ rồi chạy nhanh đến phòng bệnh của bà.

"Phù Uyên..anh biết em sẽ tỉnh lại mà.."

"Sâm..em đã nghe thấy anh và con gọi em.."

"Chúng ta sẽ tìm thấy con gái của chúng ta..."



.

.

.

Ngự Cẩn Thiên nhanh đã nhận được tin tức này, Vệ Thị cũng đua nhau đến thăm Vệ Phù Uyên trong biệt thự hoa nhà Lôi Thế Sâm.

"Chúc mừng, cuối cùng ông cũng đợi được rồi nhỉ"

"Ngự Hàng Tướt, tôi không muốn gây sự với ông"

Trong hoa viên, hai người đối mặt tuy bình thản an nhiên nhưng bầu không khí lại có chút khựng lại.

"Tôi chỉ muốn tạm biệt..tôi sẽ sang Anh sống..đây là lần cuối tôi gặp mọi người"

"Đây có lẻ kết cục của ông" - Lôi Thế Sâm chậm rãi nói rồi quay lưng rời đi.

-------

Quay lưng lại, Ngự Cẩn Thiên đi đến.

"Cẩn Thiên..ta xin lỗi" - Ngự Hàng Tướt nhìn hắn.

"Lúc trước người con câm thù là Lôi Thế Sâm vì con muốn tin rằng ông ta là người hại mẹ con...nhưng lại thật sự là ba làm khiến con rất bất ngờ" - Ngự Cẩn Thiên không đổi sắc hắn nhẹ nhàng vô cùng.

"Ta vì danh vọng làm mờ con mắt..tội lỗi có thể cuộc đời ta cũng không thể rửa hết được"

Ngự Cẩn Thiên khuôn mặt trầm luân quay lựng từng bước rời đi, đột nhiên khựng lại khi nghe ông nói.

"Xuân Hi và Lương Đình..xin con đừng làm khó mấy đứa nó.." - Hắn rời đi, Ngự Hàng Tướt cố che đi nét mặt ứa đựng nước mắt lên xe đi đến thẳng sân bay.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.