Tại khu mua sắm, Vệ Phỉ Mạn đi cùng Tiêu Ngọc đến siêu thị mua ít đồ cho em bé của Lôi Kiều thì gặp Tần Triết Hữu cũng đang đi khảo sát ở đây.
"Chào cô, Vệ tiểu thư" - Tần Triết Hữu hôm nay lịch lãm cũng trưởng thành nghiêm túc hơn rất nhiều.
"Chào anh, Tần thiếu gia" - Vệ Phỉ Mạn có chút khó xử gật đầu chào anh ta một cái.
"Tôi có chuyện muốn nói với Vệ tiểu thư một lát được chứ ?" - Tần Triết Hữu ánh mắt như ám chỉ gì đó qua phía Tiêu Ngọc.
"À được tiện thể tôi đi mua ít đồ cá nhân..chị và Tần thiếu gia cứ thoải mái" - Tiêu Ngọc khôn khéo nhanh chân chạy mất còn chưa kịp để Vệ Phỉ Mạn từ chối.
...
Trong khu cafe, Vệ Phỉ Mạn khuôn mặt hơi đỏ lại hồi tưởng lại vài chuyện.
"Chuyện tối hôm đó...tôi sẽ chịu trách nhiệm.." - Tần Triết Hữu không ngại nói ra, giọng điệu nghiêm túc.
"Cái..cái..đó..tôi không cần..cứ coi như không xảy ra gì là được..tôi dù sao cũng không gặp lại anh.." - Cô lúng túng ngại ngùng vội vàng nói, Tần Triết Hữu rất kiên nhẫn vội trấn an.
"Không sao, cô hãy từ từ suy nghĩ...tôi chờ cô" - Tần Triết Hữu đưa cho cô một ly bạc xỉu nóng cả giọng nói đến hành động đều rất từ tốn.
----------------
Sau khi Tần Triết Hữu rời đi, hai người Vệ Phỉ Mạn và Tiêu Ngọc cũng đến chỗ Lôi Kiều.
Trên đường đi, Vệ Phỉ Mạn đầu óc cứ như treo trên mây hoàn toàn không thể tập chung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-tinh-ngot-ngao/2797263/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.