Nhưng rồi đổi lại ánh mắt của cô chỉ là sự thờ ơ từ anh.
Không biết phải thế nào mới phải phép, Mộc Nhiên đành thu lại ánh mắt đang đặt ở chỗ Thẫm Mộng Quân của mình trở về bên bà Thẫm khó khăn mỉm cười.
Bà Thẫm ngồi xuống sofa sau đó cũng kéo Mộc Nhiên ngồi xuống. Ngơ ngác Mộc Nhiên nhìn xung quanh một lượt rồi lại nhìn xuống bộ sofa dưới mông mình mà lòng thầm đánh giá. Nhìn bộ sofa này vừa hiện đại lại vừa mang nét cổ điển xung quanh đều được mạ vàng mà không khỏi giật mình. Hiện tại chỉ ngồi thôi cô cũng cảm thấy thật áp lực.
Bàn tay nhỏ của Mộc Nhiên trong tay bà Thẫm mà không ngừng run lên.
Ý thức được bà Thẫm dịu dàng vỗ lấy bàn tay nhỏ của Mộc Nhiên mà gần gũi:"Con thoải mái đi, ngôi nhà này trước sau cũng là nhà của con mà"
Mộc Nhiên thoáng giật mình sau lời nói vừa thốt ra từ miệng bà Thẫm.
Nhà của cô sao?
Cô làm gì có phúc phần ấy. Hơn nữa nhìn ngôi nhà này rồi nhìn lại bản thân cô đi.
Có cái gì xứng chứ?
Nghĩ thế Mộc Nhiên liền lắc đầu nguầy nguậy:"Bác, hình như bác có hiểu...."
"Nhiên, mẹ nói phải chính là phải" Thẫm Mộng Quân không biết đã an tọa từ lúc nào mà lên tiếng cắt ngang lời Mộc Nhiên như sợ rằng nếu còn buông thả cô sẽ nói ra những điều không nên nói vậy.
Nhưng mà khuôn mặt tràn ngập yêu thương này cùng lời nói mang giọng điệu ngọt ngào yêu chiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-tinh-kho-cuong/3092512/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.