Mộc Nhiên cả người cứng đơ, vẫn chưa thể tiếp thu được hành động bấy giờ của Thẫm Mộng Quân là ý gì. Nhưng tình thế hiện tại cô cũng không thể phản kháng lại anh. Hai má hoe hoe đỏ Mộc Nhiên lấp bấp:"Tôi....Anh thả tôi xuống đi"
Thẫm Mộng Quân cau mày nổi cáu mà lớn tiếng:"Cô điếc à hay là không hiểu tiếng người? Tôi hỏi cô muốn đi đâu?"
Lần nữa bị quát, Mộc Nhiên run run rụt cái đầu nhỏ của mình lại ý rõ ràng tránh né ngờ đâu vô tình lại chui rút vào trong vòm ngực rắn chắc có phần hơi ấm áp của Thẫm Mộng Quân.
Hơi ấm tỏa ra, vành tai nhạy cảm của Mộc Nhiên bị kích thích chuyển đỏ. Nhẹ lắc đầu tự nhũ bản thân mình không được bị mê hoặc, Mộc Nhiên máy móc trả lời:"Tôi muốn đi vệ sinh. Tôi với anh không tiện, anh thả tôi xuống, tôi tự đi được"
Thẫm Mộng Quân cười mỉa. Mộc Nhiên cô giả vờ thanh cao cái gì chứ? Nơi nào của cô anh chưa từng nhìn qua. Còn không tiện?
Thẫm Mộng Quân cúi đầu áp sát, khoảng cách giữa anh và Mộc Nhiên bấy giờ chỉ được tính bằng milimet mà giễu cợt bám lấy ánh mắt cô:"Vừa điếc xong lại mất trí nhớ rồi sao? Có cần tôi nhắc lại từng khoảnh khắc cô ở trước mặt tôi thoát y, rồi lại nằm dưới thân tôi rên rĩ như thế nào không?"
Mộc Nhiên chẳng còn lí lẽ nào để chống đối nữa thì liền im bặt. Bấy giờ chân của Thẫm Mộng Quân mới bước. Anh bế cô đi thẳng vào trong nhà vệ sinh, cẩn thận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-tinh-kho-cuong/3092496/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.