Vô tình hành động của Doanh Doanh lại khiến cho một số cô gái ngồi gần đó không vừa mắt mà trợn mắt đá đểu.
Nhưng Mộc Nhiên và Doanh Doanh thì lại không để ý đến mà vẫn mãi mê với hộp cơm do bà Thẫm chuẩn bị.
Có lẽ xuất phát từ việc không vừa mắt đến không hài lòng mà ba cô gái ở gần đó đã đứng lên đi đến bàn của Mộc Nhiên và Doanh Doanh, hai tay khoanh trước ngực, cô gái đứng ở giữa giễu cợt:"Từ khi nào mà loại người thấp kém như thế này cũng vào được ngôi trường này cơ chứ?"
Hai mày nhăn lại, cánh tay cuộn chặt, Doanh Doanh mấp máy môi định mở miệng phản kháng nhưng rồi lại bị cánh tay của Mộc Nhiên chặn ngang lắc lắc đầu.
Dù gì hôm nay cũng là ngày đầu tiên Mộc Nhiên cô đến đây, để xảy ra xích mích là điều không nên, dù gì nhẫn nhịn cũng là bản năng của cô. Nhịn một chút đổi lại yên bình có lẽ cũng đáng.
Doanh Doanh nghiêng nhẹ đầu, ánh mắt chau lại khó hiểu mà nhìn Mộc Nhiên, nhưng rồi những cái vỗ vỗ nhẹ đầy ấm áp của Mộc Nhiên lại khiến lòng cô bé dịu xuống, thôi thì cô không so đo với nhưng loại người khuyết tật não như thế này nữa.
Nhưng sự nhẫn nhịn của cả hai lại không thể thay đổi được gì, cô gái đứng giữa lần nữa lại lên tiếng với sự phụ họa của hai cô gái đứng bên cạnh:"Gà mái mà cứ tưởng mình là phượng hoàng"
Câu nói vừa dứt, Mộc Nhiên còn chưa kịp phản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-tinh-kho-cuong/3092448/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.