Nhưng rồi tuyệt nhiên đến một lời cô cũng không chịu mở miệng mà ngược lại còn lườm anh như một mớ phiền phức bám đuôi.
Thẫm Mộng Quân có phần ức trong lòng mà nắm lấy cổ tay cô cúi đầu ghé sát tai:"Em không thắc mắc tại sao anh lại ở đây à?"
Mộc Nhiên giương mắt nhìn Thẫm Mộng Quân cười nhạt:"Đến cả công ty của người ta chỉ cần anh nói một tiếng liền có thể đánh sập ngay lập tức thì việc tìm ra một người còn sống sờ sờ như tôi khó lắm hay sao mà tôi phải thắc mắc!"
"Này em có ý gì thế hả?"
"Như anh nghĩ đó...."
"Mộc Nhiên....Ơ hay em....!" Thẫm Mộng Quân còn chưa nói hết câu Mộc Nhiên đã không thèm quan tâm đến anh nữa.
Để mặt ánh mắt hụt hẫn của Thẫm Mộng Quân cô xoay sang nói với cậu trai trẻ ở quầy bánh với vẻ mặt hết sức vui vẻ:"Vậy khi nào tôi có thể đi làm được!"
Cậu trai trẻ nhìn cô rồi nhìn sang cả Thẫm Mộng Quân tự hỏi có nhận cô gái này được hay không?
Quan sát trên người của Thẫm Mộng Quân, chàng trai trẻ thầm đânh giá, rõ ràng người đàn ông đi cùng cô gái này khắp nơi đều là hàng hiệu, ngay cả chìa khóa xe cầm trên tay cũng chẳng phải loại rẻ gì, quen với một người giàu có như thế mà còn cần đến công ở quầy bánh nhỏ của cậu ta sao?
Chàng trai trẻ này còn chưa kịp mở lời, Thẫm Mộng Quân đã nắm lấy cổ tay của Mộc Nhiên trực tiếp lôi đi còn không quên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-tinh-kho-cuong/3092405/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.