Chương trước
Chương sau
Cô gái nhỏ của anh sao có thể ngoan ngoãn nghe lời như vậy chứ.

Mộc Nhiên nghe xong câu trả lời, dần dần nén lại khuôn mặt đang nóng rực, vùi mặt vào mút lấy đầu nấm, thậm chí còn há to miệng, mong muốn hàm chứa được nhiều hơn.

Thẫm Mộng Quân cũng nhận ra ý muốn của cô, lửa nóng trong người càng bùng cháy mạnh mẽ, một tay đặt lên trán cô, ngăn cản nói:“Đừng làm loạn, sau sẽ đau khóe miệng đấy!”

Thẫm Mộng Quân đã nói thế Mộc Nhiên cũng không cố bướng mà liền ngoan ngoãn nghe theo, chỉ **** *** phần đỉnh đầu nấm.

Sự sung sướng phía dưới khiến da đầu Thẫm Mộng Quân tê dại, Mộc Nhiên của hiện tại khiến anh chẳng cách nào kiềm chế nổi, như có luồng điện từ đầu lưỡi của người con gái chạy qua toàn thân anh.



Trên tay Thẫm Mộng Quân đã lộ rõ gân xanh, tốc độ loát động cũng nhanh hơn vài phần.

Cô gái nhỏ ngậm toàn bộ đầu nấm vào miệng, dùng ấm áp của khoang miệng nhẹ nhàng bao phủ lấy nó, lưỡi nhỏ linh hoạt như rắn mềm cố gắng nuốt chửng lấy mệnh căn khổng lồ. Tham vọng to lớn khiến thân thể cô cũng nóng lên theo, phía dưới miệng nhỏ róc rách chảy ra thủy dịch ái tình.

“Ah~!” Thẫm Mộng Quân khẽ rên ra tiếng.

Khoang miệng Mộc Nhiên vẫn ngậm lấy nó, trong miệng ê a vài tiếng, mấp máy hỏi Thẫm Mộng Quân có phải muốn bắn rồi không. Còn chưa kịp hỏi xong, Mộc Nhiên đã cảm thấy trong miệng có thứ gì đó nhớp nháp ẩm ướt, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng cô vẫn kinh ngạc há miệng, lùi về sau.

Vật cản không còn, lượng t.inh dịch anh bắn ra càng mạnh và nhiều hơn, tất cả đều bắn lên khuôn mặt khả ái của cô gái nhỏ, thậm chí vài giọt còn đọng lại ở lông mi. Chất lỏng màu trắng sền sệt chảy dọc theo gò má xinh đẹp, chảy xuống cổ trắng và xương quai xanh tinh xảo của Mộc Nhiên.

Lượng lớn t.inh dịch dính trên mặt khiến cho Mộc Nhiên cảm thấy vừa dinh dính vừa hơi đau, mới vừa hé miệng một chút, từng giọt t.inh dịch đã tí tách chảy vào miệng cô.

Tình cảnh này quá mức ái muội.

Mặt cô đỏ, tiểu hoa cũng bứt rứt theo.

Thẫm Mộng Quân dường như cũng cảm nhận được sự khó chịu của cô, tuy rằng mệnh căn đã mềm xuống không ít, nhưng đầu ngón tay vẫn còn lưu lại nóng bỏng, anh cúi người há miệng hút lấy mảnh đất màu mỡ bên dưới của cô.

Mộc Nhiên liền duỗi tay muốn cản anh lại nhưng nắm không được, đành phải đá nhẹ vào chân anh.

Cô mềm giọng cầu xin:“Ông xã, không cần!”

Thẫm Mộng Quân không những không quan tâm mà còn vươn lưỡi mạnh mẽ và ngang ngược móc môi â.m hộ của Mộc Nhiên, trêu chọc điểm mẫn cảm của cô.

“Khó chịu!” Mộc Nhiên nhíu mày, nức nở nói:“Em ngứa!”

Anh cười:“Rất nhanh thoải mái ngay thôi!”

“Nhanh lên đi ông xã!” Mộc Nhiên duỗi chân, nhỏ giọng nói.

Thẫm Mộng Quân thọc đầu lưỡi vào trong hoa tâm, dường như đã quá quen thuộc từng tấc da thịt trên người của Mộc Nhiên, nên điểm mẫn cảm nào có thể khiến cô sung sướng anh đều có tự tin.

Động tác của đầu lưỡi kịch liệt không kém gì sự đụng chạm của mệnh căn lúc trước, nhưng khác với cảm thụ vật cứng, đầu lưỡi của Thẫm Mộng Quân vừa ấm áp vừa mềm mại, nhất thời càng khiến Mộc Nhiên thêm vui vẻ thoải mái.

Trong cơ thể càng ngứa ngáy, ham muốn lan ra tận xương tủy, tiểu hoa bị Thẫm Mộng Quân hút chặt, sự khó chịu ban đầu đã biến thành khiêu khích thoải mái, làm Mộc Nhiên tiết ra càng nhiều mật dịch, nóng lòng muốn sớm đạt đến khoái cảm.

Một lúc sau, cao trào qua đi, Mộc Nhiên mệt mỏi nằm im một chỗ. Thẫm Mộng Quân tiến lên gần cô, anh cầm hộp khăn giấy ở đầu giường, lấy ra mấy tờ giấy nhẹ nhàng lau đi vết bẩn trên mặt cô. Sau khi lau sạch sẽ, anh cúi người hôn nhẹ lên môi cô hỏi:“Muốn nữa không?”

Mộc Nhiên liền nguầy nguậy mà lắc đầu:“Chúng ta làm nhiều lắm rồi! Em mệt chỉ muốn ngủ thôi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.