Mỉm cười cố gỡ Mộc Nhiên đang gắng làm loạn trên người mình ra Thẫm Mộng Quân nắm chặt lấy hai cổ tay cô, ép cô phải nhìn mình:"Đầu em hết đau rồi hay sao mà lắm trò thế!"
Vừa nói Thẫm Mộng Quân vừa xoay người Mộc Nhiên, đỡ lấy người cô để cô nằm lại xuống dưới đùi mình:"Ngoan nào em nằm xuống đây đi anh để gọi lại quầy lễ tân thêm lần nữa hỏi xem sao họ vẫn chưa đem đồ lên!"
Tay đỡ lấy đầu Mộc Nhiên tay cầm lấy điện thoại gọi đi, hối thúc lễ tân thêm lần nữa, Thẫm Mộng Quân lại đặt điện thoại về vị trí cũ, đầu hơi cúi anh xoa xoa nắn nắn hai bên má Mộc Nhiên:"Tối nay muốn đi với anh đến gặp con bé đó không?"
Mộc Nhiên vươn tay sờ sờ vào mặt Thẫm Mộng Quân mà lắc đầu, trở người ôm lấy hông anh, Mộc Nhiên nhỏ giọng:"Anh nghĩ em con bé đó tính dở trò gì? Tự dưng lại muốn gặp trực tiếp anh?"
"Không phải đi cùng anh sẽ rõ sao?" Thẫm Mộng Quân lần nữa mà nhắc lại.
Mộc Nhiên lại tiếp tục lắc đầu:"Em tin ông xã của mình sẽ có cách giải quyết mà! Em đi theo lại gây thêm phiền phức!"
"Em nói như anh bảo em là một mớ phiền phức không bằng vậy?"
"Anh dám sao?"
Mày nhướng lên Thẫm Mộng Quân không chớp mắt mà dẻo miệng nịnh nọt:"Tất nhiên là không dám rồi! Vợ của anh cái gì cũng tốt, cái gì cũng hoàn hảo!"
Tuy biết lời hoa mỹ không được trung thực cho lắm nhưng Mộc Nhiên vẫn cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-tinh-kho-cuong/3092337/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.