Trans: Khánh Khánh
Thu Tuỳ bị Thẩm Tấn đẩy vào cửa, theo lực của anh tựa vào trên cửa.
Phòng không bật đèn.
Tối tăm lại yên tĩnh, trong không khí thoang thoảng hơi thở ái muội và nóng bỏng mà cả hai đều biết rõ.
Mũi của Thu Tuỳ tràn ngập mùi hương sau trận tuyết đầu mùa trên cơ thể Thẩm Tấn, sạch sẽ lại sảng khoái, không giống với ai khác.
Cô thoáng choáng váng trước luồng hơi thở xông vào mình.
Thẩm Tấn tựa hồ đã chú ý đến sự lơ là của cô, giơ tay nhéo mặt cô: "Em đang suy nghĩ gì vậy?"
Thu Tuỳ ngẩng đầu, do dự một lát, vẫn không nhịn được hỏi: "Em tưởng rằng anh sẽ rất tức giận?"
Rốt cuộc, ba ngày trước, cô đã đáp ứng sẽ cho Thẩm Tấn đi xem mắt, điều này khiến Thẩm Tấn tức giận, làm cho cô phải mất suốt ba ngày mới miễn cưỡng dỗ Thẩm Tấn nguôi giận.
Thu Tuỳ luôn cảm thấy Thẩm Tấn sẽ càng tức giận hơn khi phát hiện ra đối tượng xem mắt là phiên dịch viên lừa đảo mà Hứa Uyển vẫn thường hay nhắc đến chính là cô đây.
Cô thậm chí còn nghĩ đến cách dỗ dành Thẩm Tấn như thế nào cho tốt, sau khi Thẩm Tề Tranh và Hứa Uyển rời đi, cô còn nịnh nọt gọi anh là anh A Tấn như một cách cầu xin tha thứ.
Không ngờ cô còn chưa dùng hết sức lực, Thẩm Tấn lại tự mình bình tĩnh trước.
Thẩm Tấn nhướn mày, ánh mắt đen tối nhìn cô: "Cũng tức giận, nhưng..."
Thu Tùy thuận theo hỏi: "Cái gì?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-thu-om-tinh-ha/3563928/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.