Sau khi cúp điện thoại được 10 phút, Thu Tuỳ lấy chiếc chăn bông dày từ tay Thẩm Tấn, cô dậm chân, không một động tác thừa trùm chăn lên người, bọc mình trong lớp vải bông dày dặn thoải mái.
Thu Tuỳ quấn chăn, ngồi xuống ghế đá ở tầng một, chậm rãi quay đầu lại nhìn Thẩm Tấn.
Bên ngoài nhà nghỉ không có đèn, chỉ có vài tia sáng từ các phòng ở tầng 1 chiếu qua cửa kính, giữa sân có một cây đại thụ không biết tên nhưng đã được trồng từ rất lâu, che khuất ánh trăng sáng.
Nhưng tất cả những điều này không ngăn được Thẩm Tấn nhìn thấy rõ vài bó củi trên mặt đất và một chiếc rìu bên cạnh.
Thẩm Tấn nhìn chằm chằm đống đồ vật trên mặt đất, anh biết đó là thứ gì nhưng chưa từng tiếp xúc qua, sau khi thế giới yên tĩnh vài giây, Thẩm Tấn quay đầu lại, ánh mắt rơi vào Thu Tùy, người đang bao bọc trong chăn chỉ lộ ra khuôn mặt.
Thu Tuỳ nhìn thấy Thẩm Tấn lông mày hơi nhướn lên, trong mắt có chút khó tin cùng cảm xúc hoang mang, nhưng ngữ khí lại khá bình tĩnh: "Đây là cái gì?"
"Rìu và củi", Thu Tuỳ trả lời, dừng một chút rồi lại giải thích chi tiết, "Tôi định ra hồ ngắm sao, nhưng trời quá lạnh nên nghĩ đến việc đốt lửa trại bên hồ, củi gỗ này là do chủ nhà đưa, chiếc rìu cũng là mượn của chủ nhà. Tôi thực sự không nhấc nổi rìu nên nhờ anh xuống nhà và giúp tôi chặt củi."
Cô tưởng mình đã nói rất rõ ràng, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-thu-om-tinh-ha/3452389/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.